Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 650


Gió xuân sau giờ ngọ ấm áp, mang theo một chút hơi ấm thổi đến khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Sở Thấm hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa, buổi trưa tôi ăn sủi cảo nhân tể thái, anh muốn ăn chút không? Vỏ sủi cảo làm từ bột mì mà anh đưa đến dạo trước, rất dai đó.”
Kỷ Cánh Diêu nhanh chóng lột da ếch cho xong, thuận tay rửa rồi bỏ vào nhà bếp của cô.
Anh lau tay, nói: “Thôi vậy, tôi ăn xong rồi mới qua đây.”
Sở Thấm gật đầu: “Vậy thôi.”
Kỷ Cánh Diêu g.i.ế.c ếch xong vẫn không rời đi, mà lấy cuốc đi xới đất cho Sở Thấm.
Kỷ Cánh Diêu có đôi mắt tinh và đôi tai thính, lúc xới đất thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng gà truyền đến từ gò núi.
Anh lập tức buồn bực: “Cô lại nuôi nhiều hơn mấy con à?”
Sở Thấm đang xách phân chim về phía sân sau: “Đâu có.”
Sau đó liếc nhìn anh một cái, quả nhiên, anh cũng không làm được gì nên cũng nhân cơ hội này tìm hiểu một chút.
Kỷ Cánh Diêu thấy rằng, có bí mật chung có thể khiến quan hệ của cả hai kéo gần hơn, thế nên sau khi xới đất xong, cũng nói đến chuyện lén lên núi đi săn, còn nói đến mấy cái giao dịch bí mật khó bị phát hiện nữa.
Sở Thấm: “Anh không nói nhà anh ngày nào cũng có thịt, nhưng cứ cách dăm ba hôm là có, thỉnh thoảng còn xách đến nhà tôi ăn, cho dù tôi ngốc cũng biết trong đó có vấn đề.”
Kỷ Cánh Diêu nghiêm túc nói: “Tôi biết là cô biết, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô.”
Đột nhiên nghiêm túc như vậy, Sở Thấm có hơi không thích ứng được.
Cô nói sang chuyện khác: “Tối nay anh ở lại ăn tối không?”
Có thể ở lại đương nhiên là ở rồi, sao có thể bỏ qua chuyện tốt như vậy chứ, thế nên Kỷ Cánh Diêu đã gật đầu.
Sở Thấm nói: “Vậy tôi đi lấy chút ớt, đến lúc đó xào ếch ăn.”
Nói xong người ta chạy về phòng rồi, giống như một con rùa bị kích thích mà co lại vào mai vậy.
Kỷ Cánh Diêu cũng không nhụt chí, giơ cuốc lên tiếp tục xới đất.
Chạng vạng tối.
Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn xuống núi, ánh nắng chiều xinh đẹp ở phía xa xa, bầu trời hiện ra lộng lẫy lạ kỳ.
Trời dần dần tối, nhiệt độ lại giảm đi.
Sở Thấm cởi áo khoác mỏng trên người ra, đổi thành áo khoác có vải dày hơn một chút.
Mấy năm nay cô vẫn luôn làm rất nhiều bộ quần áo, thực ra là vì mấy bộ quần áo trước kia cô cũng không mặc vừa nữa.
Tại sao? Thực ra mấy bộ quần áo kia có rất nhiều bộ là của chủ cũ và cha mẹ của nguyên chủ.
Cô cũng thường lên núi xuống đồng làm việc, mấy bộ quần áo này cô đã mặc đi mặc lại rất nhiều lần, vốn cũng không tính đến việc có bền hay không, mà những bộ này cô đều mặc đến mức sứt chỉ, rách lởm chởm khắp nơi, hoàn toàn không thể sửa được, cứ sửa nữa thì không khác gì tên ăn mày cả.
Thế nên Sở Thấm đã làm một lô quần áo mới, trong đó có một bộ áo bông mùa xuân, áo bông này mặc vào đầu xuân là thích hợp nhất, hoặc là cuối mùa thu, tính thực dụng rất cao.
Có hai bộ quần áo cuối mùa xuân, đầu mùa hè và hè thu, lại thêm ba bộ quần áo vào mùa hè nữa.
Nhưng đồ mùa đông không cần thiết lắm, trái lại cô đã làm hai chiếc áo mùa thu bó sát, cũng đã đan hai chiếc áo len.
Một phần sợi len là cô nhờ Kỷ Cánh Diêu mua giúp, một phần là nhờ cậu út Dương đổi cho.
Hiện giờ trong nhà còn lại một nửa, cô quyết định dệt một chiếc áo len hở cổ, lúc không làm việc thì mặc cũng được.
Chỗ còn lại thì móc đôi giày sợi len, đế giày cô đã đóng xong, chỉ đợi móc xong thì đến mùa đông lấy ra mang trong nhà, cũng không dám tưởng tượng đến lúc đó bản thân hạnh phúc đến mức nào!
Trong lòng có rất nhiều dự tính hiện lên, Sở Thấm làm không dừng tay, rất nhanh đã làm xong bữa ăn.
Món chính là cháo bắp, bánh bao và sủi cảo, cháo bắp được nấu cho nhừ, lại nấu thêm ba dĩa sủi cảo, hấp bốn cái bánh bao lớn, ăn cùng với ba món ăn khác, nhất định là đủ ăn.
Một chén là ếch xào ớt xanh, một chén là thịt nướng dưa muối, có thể ăn kèm với bánh bao, chén cuối cùng là hẹ và giá đậu xanh, giá đậu xanh là mấy ngày hôm trước có được, vẫn có thể ăn được mấy bữa nữa.
Chiều hôm nay, Kỷ Cánh Diêu làm việc cũng coi như năng suất, anh xới hai luống khoai lang cho tơi, sợ có người đi xuống núi rồi phát hiện gò núi, lại nghĩ thế nào lại cấy vài cái cây phía sau gò núi cho cô, thế nên lại đi đào hang.
Tiếp theo lại cảm thấy hàng rào sắt mà Sở Thấm làm không đáng tin cậy, lỡ như gà bay ra ngoài thì phải làm sao, anh nghĩ bản thân nên làm thêm chút lưới sắt, làm hàng rào cao thêm một chút.
Cuối cùng lại cảm thấy hàng rào sắt nhà cô lại phải sửa, lấy kéo và d.a.o bổ củi bắt tay vào sửa.
Sở Thấm nhìn đến mức ngơ ngẩn, sau đó lại cảm thấy có cảm nhận vô cùng sâu sắc.
Như thường lệ, đột nhiên tinh thần cô cũng trở nên tràn đầy, chỉ có thể trút giận thông qua việc làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận