Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 100:

Chương 100:Chương 100:
Vu Tiếu mặc dù không thích phiền phức nhưng lại không phải loại người nhát gan sợ sệt, cô biết người đàn ông trước mắt hiểu rõ làm thế nào có lợi cho mình. Cho nên cô không hề lê me trực tiếp bỏ cái sọt chỉ có mấy cây rau dại xuống, sau đó cởi cái áo đã cũ rách của mình, bởi vì quần áo của người đàn ông mặc trên người, dùng dao găm không dễ cắt. Vu Tiếu sau khi cởi áo chỉ mặc một cái áo lót, áo lót dán vào người, trước ngực có đặc điểm của người vẫn chưa phát dục hoàn toàn, chính là rất nhỏ.
Kha Cảnh Dương rời tầm mắt.
Vu Tiếu trực tiếp cắt áo sơ mi của mình, sau đó buộc vào cánh tay của Kha Cảnh Dương, tiếp theo hít sâu một hơi: "Tôi lấy đạn ra đây."
Kha Cảnh Dương ừm một tiếng, trên trán đều là mồ hôi, lấy đạn ra trong hoàn cảnh này, lại không có thuốc tê, chắc chắn vô cùng đau đớn. Đồng thời anh lại may mắn vì cô bé này không phải là một người nhát gan.
Vu Tiếu cắn chặt môi dưới của mình, một tay cố định cánh tay của Kha Cảnh Dương, một tay cầm dao găm từ từ đâm vào trong vết thương, sau đó lại từ từ đảo, móc được viên đạn ra rồi. Đồng thời máu cũng trào ra rất nhanh. Vu Tiếu vội vàng dùng miếng vải quấn vết thương lại.
"Anh còn may..." Cô vừa nhìn qua, người đàn ông này đã ngất đi vì mất máu quá nhiều.
Vu Tiếu không biết tiếp theo phải làm thế nào, cô chỉ có thể canh giữ bên cạnh anh. Nhưng mà, máu trên cánh tay không hề ngừng chảy. Cô cau mày nhìn vết thương đó, có vẻ nhìn rất lâu, thực ra cũng chỉ mấy giây mà thôi, cô liền hỏi: "Nguyên chủ, trong cửa hàng hệ thống có thuốc xử lý vết thương không?”
Hệ thống nguyên chủ: ".. Vu Tiếu, tôi cũng không biết thuốc xử lý vết thương gồm những gì?"
Vu Tiếu đột nhiên không biết nói thế nào. Cô lập tức kiểm tra cửa hàng hệ thống, oxy già cần 30 điểm thiện cảm, cồn ¡ ốt cần 25 điểm thiện cảm. Mặc dù trong tình huống này lấy ra oxy già và cồn i ốt rất dễ khiến người khác hoài nghi, nhưng nếu như không lấy ra, chẳng may cánh tay người này bị nhiễm trùng, có nghĩa là cánh tay này bị phế bỏ thì phải làm sao?
Từ trang phục và hành vi của người đàn ông này, anh chắc chắn là quân nhân, cánh tay của quân nhân quan trọng nhường nào, cô chỉ vì lo lắng mình bị bại lộ mà phải hủy hoại một đời của đối phương sao? Huống hồ, đối phương là vì cô. Thực ra đừng nói là quân nhân, kể cả là người bình thường cô cũng không nhẫn tâm.
Nghĩ đến đây thì chút do dự cuối cùng của Vu Tiếu cũng biến mất.
"Đừng lo lắng." Kha Cảnh Dương đang nhắm mắt lại mở miệng nói, vốn dĩ anh không hề ngất đi: "Không đến nửa tiếng nữa sẽ có người đến đây."
Nghe thấy anh nói như vậy, Vu Tiếu cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là: "Vết thương của anh thực sự không sao chứ? Liệu có bị nhiễm trùng không? Chẳng may..."
"Không sao đâu." Kha Cảnh Dương biết cô gái này lo lắng, thuần túy chỉ là an ủi anh. Thực ra sao có thể không sao chứ? Lưng anh vẫn còn vết thương, chỉ là đạn không dễ lấy ra, anh cũng không muốn cô bất an.
Kể ra thì anh phát hiện ra bọn trộm mộ này cũng là ngẫu nhiên. Tối hôm qua anh ăn cơm ở nhà bạn, ăn cơm xong thì hơi muộn rồi. Trên đường về nhà anh thấy mấy người vác bao tải, khiêng sot đi đến. Vốn dĩ anh cũng không nghi ngờ gì, chỉ là nhìn dáng vẻ mấy người đó không giống người bình thường, sự ác liệt trong ánh mắt chỉ có người từng giết người mới có. Hơn nữa trên người bọn họ có mùi thối rữa.
Trong lòng có sự nghỉ ngờ nên lúc đi ngang qua người đám người này, Kha Cảnh Dương dùng dao găm trong tay rạch bao tải của một người trong đó. Trong bao tải lộ ra thứ đồ màu vàng kim lọt vào trong mắt anh.
Đây là vàng.
Nếu như một bao trong đó là vàng, vậy thứ mấy người còn lại vác thì sao?
Vì vậy, Kha Cảnh Dương theo dõi bọn chúng, theo bọn chúng đến một căn nhà. Anh không hề hành động mà sau khi quan sát tình hình liền trực tiếp đến đồn công an báo cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận