Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 405:

Chương 405:Chương 405:
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương dậy rất sớm, bởi vì hôm nay bọn họ phải đến thành phố, ngồi tàu hỏa xuất phát đến huyện X tuyển quân.
Lần này ngoài Vu Tiếu đi công tác và Kha Cảnh Dương có nhiệm vụ tuyển quân ra, thì còn hai quân nhân nữa cùng đồng hành, đến giúp Kha Cảnh Dương hoàn thành nhiệm vụ tuyển quân.
Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương ăn sáng ở nhà, sau đó xe của quân doanh đưa bọn họ đến tận bến tàu hỏa thành phố.
Trời mùa đông, Vu Tiếu mặc quần áo bông, trên tay còn cầm bình đường glucose để làm ấm tay. Bình đường glucose này lấy từ bệnh viện đến, bên trong có nước đường glucose, không có hại cho thân thể. Nhưng mà tác dụng giữ ấm của loại bình này không lâu, bởi vì bên trên có lỗ, vì vậy khí nóng sẽ bốc ra ngoài, đồng thời nếu dốc xuống, nước cũng sẽ rơi ra. Nhưng để làm ấm tay thì rất tốt.
Vu Tiếu còn làm một cái túi nhỏ treo trên cổ, cho bình đường glucose vào trong, nhẹ nhàng hơn tự câm nhiều.
Lúc tám giờ, tàu hỏa bắt đầu chạy, tiếng động rất lớn, đồng thời, bến tàu cũng càng náo nhiệt hơn. Lúc này phải cực kỳ chú ý đến vấn đề an toàn, có thể sẽ xuất hiện các loại người khác nhau. Nhưng mà bên phía Vu Tiếu rất an toàn, Kha Cảnh Dương và hai đồng chí còn lại mặc quân trang. Có ba đồng chí quân nhân ở đây, người muốn làm chuyện xấu cũng không dám tiến lại gần bên này.
Sau khi lên tàu lập tức ngửi thấy mùi kỳ lạ khiến Vu Tiếu suýt nữa thì nôn ra. Thực ra tàu hỏa vẫn còn sạch sẽ chán, nhân viên trên tàu dọn dẹp rất cẩn thận, nhưng không ngăn nổi mùi bay ra, bởi vì mùi lạ phát ra từ cơ thể người. Ở cái niên đại một tháng không tắm cũng chẳng sao, không có mùi khó ngửi mới lạ đấy.
"Không sao chứ?" Kha Cảnh Dương kéo cô, lúc nào anh cũng chú ý đến vấn đề an toàn của cô. Nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, anh lo lắng: "Em say tàu sao?"
Vu Tiếu nói: "Em không, trước đây lúc xuống nông thôn không bị say." Vì vậy thân thể này không say tàu, mà bản thân cô cũng không.
"Tiểu đoàn trưởng Kha, chỗ của chúng ta ở đây." Một đồng chí nói.
"Đến rồi đây."
Bọn họ mua giường nằm cứng, do quân doanh mua một lượt. Đến cả vé của Vu Tiếu cũng là quân doanh mua hộ, đương nhiên Kha Cảnh Dương trả tiền, chỉ là nhờ quân doanh mua luôn, mua cùng một lúc có thể ngồi cùng nhau, nếu như một mình Vu Tiếu mua, không biết sẽ được phân đến tận đâu.
Cho dù là giường cứng thì cũng thoải mái hơn lúc Vu Tiếu xuống nông thôn nhiều, lần đó hội thanh niên mua cho bọn họ ghế cứng, chỉ có ghế, muốn ngủ thì nằm bò xuống bàn trước mặt. Nếu không nhiều người xuống nông thôn như vậy, đều mua giường cứng thì phải tăng thêm biết bao nhiêu tiền, hội thanh niên không nỡ bỏ ra nhiều như vậy.
Ở trên tàu hỏa ba ngày, đến cả chỗ tắm rửa cũng không có. Mỗi lần đi vệ sinh, Vu Tiếu đều dùng khăn thấm ướt rồi lau, bởi vì không tiện thay quần lót, vì vậy cô chỉ có thể duy trì quần lót sạch sẽ.
Ba ngày sau xuống tàu hỏa vào lúc sáng sớm, Vu Tiếu cảm thấy mình thực sự sống lại rồi.
Bốn người đi ra khỏi bến tàu hỏa, có hai người tiến lên đón: "Xin hỏi các anh là sĩ quan đến từ quân khu Bắc Cảng thành phố Y đúng không?" Trước khi đến bên này nhận được thông tin, người đến là ba nam một nữ, đồng chí nam mặc quân trang, dễ nhận biết.
Kha Cảnh Dương tiến lên một bước chào theo kiểu quân đội: "Xin chào, chúng tôi đến từ quân khu Bắc Cảng, tôi tên Kha Cảnh Dương, anh là đồng chí Du Việt đúng không?" Giống như bọn họ, bên Kha Cảnh Dương cũng biết người tiếp đón bọn họ là hai đồng chí nam, một người là đồng chí Du Việt của ủy ban huyện, một người là đồng chí Dương Quốc Phú của lực lượng vũ trang.
Dương Quốc Phú là quân nhân giải ngũ, huyện lị X là quê của anh ấy, sau khi giải ngũ thì về làm việc ở lực lượng vũ trang tại quê nhà, cũng bởi vì anh ấy có kinh nghiệm tòng quân, vì vậy bên trên sắp xếp anh ay đến đón mấy người Kha Cảnh Dương, đồng thời giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ tuyển quân.
Quân khu Bắc Cảng đến đây tuyển quân là một việc khiến người khác vui mừng, ở niên đại này, quân nhân là người được kính trọng nhất, cũng là một trong những nghề nghiệp được yêu thích nhất.
"Chào tiểu đoàn trưởng Kha, tôi là quân nhân giải ngũ Dương Quốc Phú, hiện tại đang làm việc trong lực lượng vũ trang, tôi được phái đến giúp đỡ anh hoàn thành nhiệm vụ tuyển quân, xe đón mọi người ở bên ngoài, trời lạnh như vậy không bằng lên xe trước?" Dương Quốc Phú nói.
Kha Cảnh Dương: "Cảm ơn."
Lực lượng vũ trang cấp huyện thành lập năm 1951. trong đó có không ít là quân nhân giải ngũ, nhưng không phải toàn bộ đều là quân giải phóng. Vì vậy, với tình hình trước mắt, thành phần của lực lượng vũ trang hơi loạn. Nhưng sau năm 2015. lực lượng vũ trang cải cách xong sẽ không còn như này nữa.
Trời lạnh, đồng chí nữ như Vu Tiếu ngồi ở ghế phụ, những người khác ngồi vào trong thùng xe. Dương Quốc Phú lái xe. Kha Cảnh Dương có thể ngồi cùng Vu Tiếu ở ghế phụ, nhưng đồng chí đại diện cho ủy ban huyện không ngồi đó, anh đương nhiên cũng sẽ không. Hơn nữa, anh muốn nhìn ngắm huyện lị nơi Vu Tiếu lớn lên.
Không thể không công nhận huyện li X hơi lạc hậu, không thể nào bằng huyện lị ở thành phố Y. Loại lạc hậu này có thể nhìn ra từ những kiến trúc hai bên đường ở huyện 1i. Đương nhiên, thành phố Y là thành phố tuyến một, huyện lị X đương nhiên không thể nào sánh bằng huyện lị bên đó được. Bởi vì thành phố huyện li X trực thuộc là thành phố tuyến ba.
Đừng thấy số ba và số một rất gần, chỉ có tuyến một và tuyến hai thôi đã chênh lệch rất lớn rồi, huống hồ là tuyến ba.
Dương Quốc Phú lái xe trực tiếp đưa mọi người đến nhà khách đã sắp xếp ở gần ủy ban huyện. Sau khi xe đến, Du Việt và Dương Quốc Phú đưa bọn họ vào sau đó rời đi trước. Nhưng mà trước khi rời đi, Dương Quốc Phú để xe lại.
Dương Quốc Phú: "Chúng ta cứ đi vậy hả? Không sao chứ?"
Du Việt nói: "Không sau đâu, vợ của tiểu đoàn trưởng Kha là người bản địa chỗ chúng ta, cũng là người do bên tiệm cơm quốc doanh phái đến đây công tác."
Dương Quốc Phú lập tức hiểu ra: "Chẳng trách ủy ban huyện các anh lại phái người đến, trước đó anh còn úp mở không chịu nói."
Du Việt cười ha ha: "Kha Cảnh Dương nói cho bọn họ hai ngày, hai ngày sau chính thức bắt đầu làm việc, anh ấy phải đến nhà chào hỏi nhà thông gia. Hôm nay vừa hay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật vốn cũng nghỉ ngơi, ngày kia bắt đầu thực hiện là vừa hay." Dương Quốc Phú: "Tôi hiểu rồi." Có ai không có chuyện riêng chứ, mọi người cũng không phải người không hiểu lý lễ.
Mấy người Vu Tiếu tắm ở nhà khách xong thì ra ngoài ăn cơm. Mặc dù trên tàu hỏa không tiện lắm, nhưng bởi vì là giường nằm, nên được nghỉ ngơi đầy đủ, với lại Vu Tiếu là đồng chí nữ không cần gác đêm, nên cô ngủ rất nhiều. Hơn nữa, khoang của bọn họ có ba đồng chí quân nhân, mấy chuyện linh tỉnh cũng không xảy ra.
Chỗ ăn cơm là tiệm cơm quốc doanh của huyện li, Vu Tiếu dẫn đường. Mặc dù cô vừa xuyên sách đã về nhà họ Vu, không sống ở huyện lị, nhưng có kí ức của nguyên chủ, vì vậy cô cũng tương đối quen thuộc với nơi đây.
Bữa cơm này Vu Tiếu mời khách, là người bản địa, cô yêu cầu phải để cô mời khách, khiến cho hai đồng chí quân nhân hết cách chỉ đành mặc cô. Sau khi ăn cơm xong, hai đồng chí quân nhân về nhà khách, Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương quyết định đến nhà họ Vu.
Nhà họ Vu lúc này cũng không có việc gì, họ đang ngồi làm mấy món đồ nhỏ, sau đó có thể mang đến Cung Tiêu Xã đổi ít đồ.
Đại đội sản xuất Tam Giáp Ao chưa có điện, đường cũng không rộng, nhưng một chiếc xe có thể lái vào đến tận nơi, chỉ là đường hơi nhỏ, có xe đi vào thì tất cả phải tránh vào lề đường, cho dù là người đi đường cũng phải vậy. May mà lúc này đừng nói là xe khác, đến người đi đường cũng không thấy một ai.
Xe lái đến đầu thôn, khiến cả đại đội sản xuất Tam Giáp Ao kinh hãi. Bình thường chỗ bọn họ đến cả xe đạp cũng rất ít khi thấy xuất hiện, bây giờ lại có một chiếc xe đến... ồ, rất nhiều người còn chưa từng nhìn thấy xe bao giờ.
Bởi vì là buổi chiều, vì vậy người trong thôn đều đang ngồi sưởi nắng, nói chuyện, hoặc cùng bện thừng, bện sọt, một đám người ngồi cùng nhau, nói chuyện rất vui vẻ, vì vậy khi xe đến, cũng là cả một đám người nhìn thấy.
"Mọi người mau nhìn kìa, có xe đến."
"Đây là xe nhà ai vậy? Khí thế quá."
"Chỗ chúng ta làm gì có nhà nào có chiếc xe này, chắc là có lãnh đạo nào đó đến?"
"Cũng không biết lãnh đạo đến làm gì?"
Mọi người đều mở to mắt nhìn, đến cả tay cũng ngừng lại không làm nữa.
Chỗ cửa thôn tương đối lớn. Thực ra cho dù là đại đội sản xuất Tam Giáp Ao hay là Ao Tử Sơn, hay là Phạm Gia Câu, đường vào thôn không lớn thì cửa thôn chắc chắn rất lớn, cũng giống như một biểu tượng.
Kha Cảnh Dương đỗ xe gọn sang một bên, vợ chồng hai người xuống xe, chỉ xách theo một vali hành lý, quà chuẩn bị mang đến tặng nhà họ Vu đều đựng trong đó. Nhưng cho dù như vậy những thôn dân nhìn thấy họ từ trên xe xuống đều vô cùng tò mò. Hai người bọn họ, một người mặc áo khoác quân đội, vừa nhìn đã biết là quân nhân. Cũng không phải Kha Cảnh Dương mặc áo khoác quân đội nên mọi người cho rằng anh là quân nhân, mà là khí chất của quân nhân người bình thường không học được. Từ khí chất, tư thế đứng, bước đi, đều có thể nhìn ra anh là quân nhân.
Mà đồng chí nữ Vu Tiếu, mặc áo bông và quần đài nhung, bên dưới là giày giữ ấm. Mặc một bộ quần áo không có vết vá, cộng thêm khuôn mặt trắng nõn của cô, vừa nhìn đã biết là gia đình có điều kiện.
Thực ra năm ngoái Vu Tiếu sống ở nhà họ Vu hai mươi ngày, cũng từng xuống ruộng làm cùng với nhà họ Vu, cô có quen không ít người trong thôn, nhưng lúc này lại không có ai nhận ra cô. Quả thực là do năm ngoái cô gầy như cái sào, khác hoàn toàn với dáng vẻ bây giờ.
Vì vậy, cũng không ai nhận ra bọn họ cũng là điều đương nhiên.
"Chắc là đến thăm người thân, không giống lãnh đạo đến làm việc."
"Đúng vậy, chắc là đến thăm người thân, nhưng mà cô gái trông hơi quen, chỉ là không nhớ ra từng gặp ở đâu."
"Bà thôi đi, sao bà có thể quen biết được người như vậy chứ." Người nói Vu Tiếu trông quen mặt cũng cười theo, bà ấy cảm thấy chắc mình nghĩ nhiều rồi. Nhưng nhìn kỹ lại vẫn cảm thấy hơi quen quen.
Vu Tiếu nói với Kha Cảnh Dương: "Đi thôi anh, đừng nói bây giờ anh bắt đầu căng thẳng nhé."
Kha Cảnh Dương nhìn cô: "Sao có thể chứ?" Thực tế thì anh quả thực hơi căng thẳng. Cũng giống như con rể gặp cha vợ vậy, Kha Cảnh Dương biết ông Vu mất rồi, tình cảm giữa cô và mẹ ruột không tốt, nhưng cô lại thường xuyên gửi đồ cho ông bà nội Vu, vì vậy anh cũng biết trong lòng cô ông bà nội Vu có một vị trí đặc biệt, anh có thể không căng thẳng sao? Chỉ là tiểu đoàn trưởng Kha vẫn giữ bình tĩnh được.
Vu Tiếu cười, cô còn không hiểu anh nữa sao?: "Đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận