Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 142:

Chương 142:Chương 142:
Vu Tiếu thấy vậy không nhịn được hỏi: "Đại đội trưởng, cháu sợ một mình Châu Mật Hồng trở về kinh đô, đường đi xa xôi sẽ không an toàn, cháu có thể xin nghỉ về cùng cô ấy không?"
Đại đội trường nhìn Vu Tiếu một cái dứt khoát nói: "Không được. Bây giờ thanh niên Châu về nhà đường xa cần cháu đưa đi, lần sau lại cần cháu đến đón sao? Chẳng may trên đường cháu trở về xảy ra chuyện gì thì sao? Chú duyệt kì nghỉ của cô ấy, thư giới thiệu chú cũng sẽ đưa, vấn đề trên đường đi phải tự mình giải quyết, cô gái nhỏ ngồi tàu hỏa phải nhanh nhẹn chút."
Châu Mật Hồng cũng nói theo: "Tiếu Tiếu, mình không sao đâu, cậu đừng lo lắng, mình về đến nhà sẽ gửi điện báo cho cậu." Châu Mật Hồng cũng cảm thấy lời của đại đội trưởng có lý, cô ấy cũng không yên tâm về Tiếu Tiếu mà.
Đại đội trưởng không cho nghỉ, Vu Tiếu cũng hết cách: "Vậy cậu trở về kinh đô nhớ chú ý an toàn." Kể ra thì chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác cả, cô không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh Châu Mật Hồng.
Trở về kí túc xá thanh niên, Châu Mật Hồng lập tức thu dọn đơn giản hành lý, cô ấy đưa chìa khóa tủ cho Vu Tiếu sau đó vội vàng đi mất. Là Lý Ca đánh xe bò đưa cô ấy đi, đi cùng có Vu Tiếu và Nhậm Sóc. Bởi vì đang thời kì việc đồng áng nhàn hạ, nên bọn họ có thể tiễn cô ấy đến bến tàu hỏa.
Xe bò không được đi vào thành phố, Lý Ca chỉ có thể đưa bọn họ đến ngoài cửa, sau đó ba người lại ngồi xe buýt đến bến tàu hỏa. Cả quãng đường vừa đi hỏi đường, vừa đợi xe buýt, lại ngồi xe buýt, đến bến tàu hỏa đã là bốn giờ chiều rồi. Châu Mật Hồng mua vé tàu sáng sớm ngày hôm sau, buổi tối cô ấy ở lại nhà khách gần bến tàu hỏa một đêm.
Vu Tiếu ở lại nhà khách cùng cô ấy, Nhậm Sóc thì quay về, bởi vì Lý Ca vẫn còn đang đợi ngoài thành phố, nếu Nhậm Sóc không trở về, không chừng ông ta sẽ đợi đến sáng mai.
Đợi đến ngày hôm sau, Vu Tiếu tiễn Châu Mật Hồng lên tàu hỏa xong, mình thì ngồi xe buýt đến cửa thành phố, nhìn thấy Lý Ca đang đợi ở đó, là Nhậm Sóc đã bàn bạc với Lý Ca để ông ta đến đón Vu Tiếu. Nếu không Vu Tiếu chỉ dựa vào đôi chân đi bộ về Ao Tử Sơn, chắc phải đi từ sáng sớm đến giữa trưa mới tới.
Ba ngày sau.
Châu Mật Hồng xuống tàu hỏa, người vẫn còn hơi ngẩn ngơ. Kiếp trước từ năm 68 xuống nông thôn đến tận khi chết cô ấy cũng chưa từng trở về. Về thành phố là chấp niệm lớn nhất trước khi chết của cô ấy ở kiếp trước, nhưng cô ấy không ngờ được kiếp này lại trở về rồi. Vành mắt Châu Mật Hồng đỏ ửng, nhìn nơi này vừa quen thuộc lại xa lạ, cô ấy... trở về rồi.
"Mật Hồng." Một tiếng gọi của đàn ông truyền đến. Châu Mật Hồng theo tiếng gọi nhìn qua: "Anh.." Cô ấy kích động gọi một tiếng, sau đó thả hành lý trong tay xuống nhào vào lòng người đàn ông: "Anh ơi em sai rồi, em thực sự sai rồi, em sẽ không tùy hứng như vậy nữa." Vì một người đàn ông mà vứt bỏ cha mẹ yêu thương cô ấy, cuối cùng chết ở nơi khác, còn liên lụy đến người bạn tốt nhất, kiếp trước sao cô ấy lại ngốc như vậy chứ?
Châu Quốc Hồng vốn định mắng cô ấy mấy câu, nhưng nhìn em gái trong lòng mình khóc lóc, hình như phải chịu tủi thân rất nhiều, cũng dường như đã hiểu chuyện hơn, lời mắng mỏ anh ấy không thốt lên được. Ba đời nhà họ Châu không có cháu gái, em gái từ nhỏ đã được mọi người nuông chiều mà lớn lên, nuông chiều cô ấy đã trở thành thói quen của bọn họ, đến một câu nói nặng lời cũng không nỡ nói: "Được rồi, trở về là tốt rồi, trở về rồi thì yên tâm ở lại, đừng về đó nữa."
"A?" Châu Mật Hồng khựng lại: "Đừng về đó nữa?"
Châu Quốc Hồng nói: "Em cứ làm theo sắp xếp của mọi người là được."
Châu Mật Hồng hơi mơ hồ gật đầu, sau đó cô ấy vừa lo lắng vừa gấp gáp hỏi: "Anh, mẹ thế nào rồi? Sao mẹ lại bệnh nặng chứ? Trước nay sức khỏe của mẹ rất tốt mà, bây giờ mẹ thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận