Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 135:

Chương 135:Chương 135:
Trong phòng làm việc có nhiều chuyện không tiện nói.
Châu Mật Hồng nghẹn ngào nói: "Con biết rồi, mẹ, bây giờ con đã hiểu chuyện rồi, không còn như trước đây nữa, vậy... vậy con cúp máy nhé."
Bà Châu lo lắng con gái ngốc nghếch, nghe không hiểu ý của bà, liền không nhịn được nhắc nhở: "Thư trả lời mẹ viết cho con con phải trộm xem một mình thôi, đừng để người khác xem, trong thư có lời quan tâm của cha mẹ để người khác xem sẽ ngại lắm. Hơn nữa mẹ còn gửi cho con một ít phiếu, vì vậy con phải tự mình xem thư." Chỉ sợ con gái ngốc nghếch cùng xem với người khác, sau đó để người khác biết được những sắp xếp của ông bà ở trong thư. Thực ra cho dù xem cũng chẳng sao, nhưng mà có thể không để người khác xem thì tốt nhất là đừng.
Châu Mật Hồng: "Con biết rồi."
Gọi điện thoại xong, Châu Mật Hồng vẫn luôn đỏ vành mắt đến tận khi ra khỏi bưu điện, cô ấy không nhịn được khóc thành tiếng: "Tiếu Tiếu, bây giờ mình mới phát hiện lúc đó mình thực sự không hiểu chuyện, làm tổn thương trái tim của cha mẹ. Trước đây vì Hàn Giản mà xuống nông thôn, mình thực ngốc nghếch mà."
Vu Tiếu nói: "Bây giờ không ngốc nữa là được. Trong điện thoại mẹ cậu có nói chuyện trở về thành phố không?"
Châu Mật Hồng nói: "Không, mẹ mình bảo mình trộm xem thư, đừng để người khác nhìn thấy." Châu Mật Hồng cũng không ngốc như vậy: "Chắc trong thư có viết gì đó."
Vu Tiếu: "Ừm." Trong lòng cô cũng vui vẻ, nếu nhà họ Châu đã trả lời thư thì sẽ sắp xếp cho Châu Mật Hồng trở về thành phố, vậy chắc sẽ nhanh thôi.
Vu Tiếu và Châu Mật Hồng về đến đại đội đã không còn sớm nữa, ít nhất đã qua thời gian đi làm, Vu Tiếu bảo Châu Mật Hồng đi làm trước, cô đẩy xe đạp đến nhà đại đội trưởng. Thực tế thì Châu Mật Hồng cũng không muốn đến nhà đại đội trưởng.
"Thanh niên Vu, cháu về rồi hả." Bà nội Trương vừa nhìn thấy cô, nhìn cô đeo cái gùi rất nặng: "Đây là đồ mua được?"
Vu Tiếu nói: "Mua được rồi ạ, nhưng mà vẫn phải xin nhờ bà nội Trương giúp đỡ cháu."
Bà nội Trương sảng khoái nói: "Cái gì mà xin hay không, cháu cứ nói đi."
Vu Tiếu nói: "Chuyện là thế này, hôm qua cháu đã nói với đại đội trưởng, vì để cảm ơn mọi người hôm đó vất vả đi tìm cháu, hôm nay cháu mua ít thịt để cho mỗi bà con từng đi tìm cháu một lạng thịt. Nhưng thịt cả một miếng to, cháu lại không biết cắt, nghe nói bà nội Trương làm thức ăn rất ngon, khả năng cắt thái cũng tuyệt vời, bà có thể giúp cháu cắt thịt không?" Việc này vốn có thể nhờ bà cụ Tống giúp đỡ, nhưng bà nội Trương là mẹ ruột của đại đội trưởng, có bà nội Trương làm người chứng kiến, hình như càng thích hợp hơn.
Bà nội Trương nghe Vu Tiếu khen bà, không nhịn được ưỡn ngực tự hào: "Thanh niên Vu yên tâm, việc này ta nhất định se giúp đỡ, những người hôm đó đi tìm cháu hôm qua con trai ta đã thống kê rồi, cộng cả thanh niên trí thức thì tổng cộng bảy mươi tám người, mỗi người một lạng thì phải khoảng bốn cân, ta thấy chỗ này của cháu phải có khoảng mười, mười lăm cân."
Vu Tiếu nói: "Cảm ơn bà nội Trương. Cháu không biết có bao nhiêu người vì vậy mua nhiều rồi, đợi sau khi cắt xong thịt, buổi trưa lúc mọi người trả cuốc thì nhờ đồng chí Trương chia cho mọi người giúp cháu được không ạ?" Trương Vân Đóa là nhân viên tính công điểm, vì vậy mỗi ngày việc nhận cuốc trả cuốc cũng là do cô ta phụ trách.
Bà nội Trương nói: "Vậy cũng rất tiện. Nhưng mà bây giờ mặc dù là mùa đồng, nhưng thịt không để được lâu, nhiều nhất cũng chỉ để được ba ngày là hỏng, số thịt còn lại của cháu phải xử lý thế nào? Nếu cháu không có dự định gì thì không bằng làm thành tương thịt và thịt phơi khô?”
Vu Tiếu lại nói: "Vậy để cháu nhờ bà cụ Tống làm thành thịt phơi khô, đến lúc đó sẽ gửi về cho ông bà nội ở quê." Ban đầu mua nhiều như vậy cũng là có ý này. Bà nội Trương cười nói: "Tài nghệ nấu nướng của bà nội Tiểu Thông cũng rất tốt, cháu có lộc ăn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận