Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chuong 120:

Chuong 120:Chuong 120:
Trong phòng bệnh.
Kha Cảnh Dương và mẹ Kha mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, Kha Cảnh Dương quả thực bất đắc dĩ: "Mẹ đã ngồi ở đây cả buổi sáng rồi, mẹ không mệt hả?"
Mẹ Kha hừ một tiếng: "Đã trưa rồi, muốn ăn cơm nên không giả vờ ngủ nữa hả?" Mặc dù giữa lúc đó con trai quả thực có ngủ thiếp đi.
Kha Cảnh Dương: "..."
Mẹ Kha mới không thèm quan tâm con trai có ý øì, bà trực tiếp hỏi: "Nếu đã tỉnh rồi thì anh thành thật trả lời câu hỏi của mẹ."
Kha Cảnh Dương thở dài: "Mẹ nói äi."
Mẹ Kha: "Cái cô gái hôm đó thím Quế Cúc giới thiệu cho con, vì sao không coi trọng con?” Con trai bà ưu tú như vậy, nào có cô gái nào không coi trọng chứ. Mặc dù lúc cãi nhau với Ôn Nhu, bà rất hùng hồn như lễ đương nhiên, nhưng bà cũng cảm thấy cô gái nhà người ta không lẽ nào lại cố ý bịa ra lời nói như vậy. Suy nghĩ Kĩ lại thì con trai bà không bằng lòng đi coi mắt, liệu có phải lúc coi mắt nó cố tình bồi đen bản thân không? Bà càng nghĩ càng thấy đúng, loại việc khốn nạn này con trai bà có thể làm ra được: "Có phải anh nói với người ta, anh có ba đứa con không?"
Kha Cảnh Dương hơi bất ngờ, mấy hôm trước mẹ anh không nhắc đến chuyện này, anh cứ tưởng chuyện này đã qua rồi, không ngờ hôm nay lại nhắc đến.
Sáu hôm trước, Kha Cảnh Dương được nghỉ phép một tháng mới từ quân đội trở về, anh vừa trở về đã bị mẹ gọi đi coi mắt. Bởi vì cô gái nhà người ta là người thành phố, không thích hợp chạy xuống nông thôn coi mắt, vì vậy thím Quế Cúc là người làm mối đã giới thiệu cho bọn họ gặp nhau trên thị trấn.
Hôm đó, Kha Cảnh Dương nhận lời đợi trước cửa tiệm cơm quốc doanh của thị trấn, thím Quế Cúc đưa theo Ôn Nhu đến.
Nhà họ Ôn có ba đứa con gái, Ôn Nhu lớn nhất, rất được chiều chuộng, cô cùng thím Quế Cúc đến thị trấn coi mắt. Thực ra Ôn Nhu rất vội vã muốn kết hôn, cũng không phải cô ta vội gả đi mà là còn không kết hôn thì cô ta sẽ phải xuống nông thôn. Cô ta chỉ là nhân viên thời vụ, không phải nhân viên chính thức, đơn vị của bọn họ nói muốn sa thải những nhân viên thời vụ có hộ khẩu thành phố, nói không muốn cản trở chính sách xuống nông thôn. Ôn Nhu hết cách mới vội vàng muốn kết hôn để tránh việc phải xuống nông thôn.
Thím Quế Cúc là hàng xóm nhà cậu của cô ta, có nhắc đến người tên Kha Cảnh Dương này với cậu, tiểu đoàn trưởng 22 tuổi, mặc dù là người nông thôn nhưng điều kiện không tệ, quan trọng hơn là, người nông thôn dễ nắm thóp, vì vậy Ôn Nhu mới đến coi mắt.
"Cảnh Dương." Thím Quế Cúc mang theo Ôn Nhu tới trước mặt Kha Cảnh Dương nhiệt tình nói: "Cảnh Dương, đây là Ôn Nhu. Ôn Nhu, đây là Cảnh Dương."
Tướng mạo của Ôn Nhu không tệ, điều kiện gia đình cũng tốt, vì vậy tính cách hơi cao ngạo, cô ta nâng cao cằm nói với thím Quế Cúc: "Thím à, thím về trước đi, cháu và đồng chí Kha sẽ tự nói chuyện với nhau."
Trong lòng thím Quế Cúc nghĩ, bây giờ thịnh hành cái gì mà tự do yêu đương, hơn nữa bà ở đây cũng không có việc gì, bà liền nói: "Vậy được, thím về trước đây, hai đứa nói chuyện đi."
Đợi sau khi thím Quế Cúc đi rồi, Ôn Nhu đánh giá Kha Cảnh Dương một lượt từ trên xuống dưới. Kể ra thì, ban đầu nếu không phải nghe thấy anh là quân nhân, lại là sĩ quan, chỉ với việc anh là người nông thôn cô ta sẽ không đến coi mắt. Trên đường đến đây cô ta đang nghĩ, nếu như tướng mạo của đối phương không tốt, cô ta sẽ lập tức bỏ đi. Nhưng mà bây giờ nhìn tướng mạo của người đàn ông này không tệ, lại là sĩ quan, cho dù là người nông thôn cũng miễn cưỡng xứng với cô ta.
Ôn Nhu nói với Kha Cảnh Dương: "Đồng chí Kha, chúng ta đi dạo đi?"
Kha Cảnh Dương nói: "Được." Kể ra thì, anh thực sự không có suy nghĩ muốn kết hôn, hố lửa như vợ, như con cái gì đó anh chẳng muốn nhảy vào, anh cảm thấy một mình tu do tự tại rất thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận