Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 417:
Thủ trưởng cấp cao nhất lắc đầu: "Không xem nữa, ta tin cháu. Nếu đã biết tương lai của nước ta sẽ rất tốt, vậy thì để tất cả mọi người cố gắng vì một tương lai tốt đẹp hơn đi. Nếu như bây giờ bị thay đổi, liệu tương lai có thể càng tốt hơn không? Đây là đáp án không ai biết được. Cho nên, vì một tương lai không hay biết mà thay đổi, hay vì một tương lai đã biết mà tiếp tục cố gắng? Ta đã có tuổi rồi, cũng không muốn mạo hiểm nữa. Vì vậy, ta không cần xem vũ khí, cháu cũng không cần lấy vũ khí ra nữa... có lý tưởng, có mục tiêu mới có thể có tương lai tốt hơn, không làm mà hưởng chỉ khiến con người ta trì trệ thôi."
Vu Tiếu hiểu ý của ông ấy: "Bác yên tâm."
Vu Tiếu ra khỏi phòng của thủ trưởng cấp cao nhất, cô cảm thấy tất cả đều khó mà tưởng tượng nổi lại kết thúc như vậy. Nhưng lời nói của ông ấy vừa thông tuệ vừa có triết lý cứ vang liên hồi bên tai cô. Đây là một người nhìn xa trông rộng, sự bình tĩnh và tự tin của ông ấy, có rất nhiều điều cô phải học theo.
"Tiếu Tiếu..."
Đột nhiên phía trước truyền đến giọng nói quen thuộc. Vu Tiếu ngẩng đầu nhìn thấy hình bóng đứng thẳng ở đối diện. Vu Tiếu ngây ra sau đó chạy đến. Cô đứng nghiêm trước mắt anh, cô nhìn anh. Đầu mày của anh cau lại, đây rõ ràng là đang lo lắng cho cô. Giọng nói vân luôn bình tĩnh của anh đầy căng thẳng, rõ ràng đang lo lắng. Cô vốn tưởng rằng chuyện giữa bọn họ chỉ là giấc mộng Nam Kha", nhưng cô lại đột nhiên phát hiện giấc mộng Nam Kha này cô sẽ ghi nhớ cả đời trong lòng.
*Giấc mộng Nam Kha: Giấc mộng viển vông
Có lẽ khi về thế giới cũ, cô không thể thích người khác, không thể gặp được người đàn ông như vậy nữa. Nhưng mà cô cảm thấy việc này không sao cả, bởi vì từng nếm trải nên cảm thấy cuộc đời đã viên mãn.
Cũng giống như thủ trưởng cấp cao nhất nói, biết được tương lai đã đủ rồi.
"Sao vậy?" Thấy Vu Tiếu nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng ánh mắt rất nóng bỏng. Kha Cảnh Dương liền yên tâm, nhìn dáng vẻ này của cô liền biết trong phòng của thủ trưởng cấp cao nhất, bọn họ đã nói chuyện xong.
Vu Tiếu cười với anh, đôi mắt hơi đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, quen biết anh thật tốt. Em đột nhiên phát hiện, em trải qua hai đời có lẽ là vì để gặp được anh." Cảm ơn nguyên chủ đưa cô đến thế giới này, cũng cảm ơn bản thân lúc đó, chỉ vì bất bình nhất thời mà bình luận như vậy.
Kha Cảnh Dương ngây ra sau đó anh cũng cười, anh vươn tay nắm lấy tay cô trông lòng bàn tay anh: "Ừm." Chỉ một chữ thôi, kiên định mà đầy mạnh mẽ. Anh không nhiều lời nhưng lại dùng hành động của mình nói cho cô biết, anh se không phụ lòng lần gặp gỡ này: "Đi thôi, tối nay ăn một bữa tiệc thật linh đình."
"A?" Vu Tiếu kinh ngạc: "Anh cũng học được cách nói anh một bữa tiệc thật linh đình rồi?"
Kha Cảnh Dương như có suy nghĩ nhìn cô một cái: "Từng nghe em nói, bữa tiệc thịt cá." Lời cô nói anh đều nhớ.
Vu Tiếu cười: "Anh muốn ăn không? Vậy tối nay em làm cho, dù sao đóng cửa vào không ai biết chúng ta đang ăn cái gì?" Cô nhìn cửa hàng hệ thống xem có món cá gì ngon, thịt thì mua xương sườn hay là thịt ba chỉ? Hoặc là thịt bò, thịt đê? Dù sao bọn họ cũng ở trong góc, đóng cửa vào người khác không thể ngửi thấy. Nghĩ đến đây, Vu Tiếu nở một nụ cười vui mừng.
Nhìn dáng vẻ của cô, Kha Cảnh Dương nghĩ thôi bỏ đi, cứ để cô tiếp tục vui mừng.
Thủ trưởng cấp cao nhất ra khỏi văn phòng nhìn thấy Kha Cảnh Dương và Vu Tiếu nắm tay nhau đần đi xa, ông ấy không nhịn được cười, tuổi trẻ... thật tốt.
Trong phòng làm việc, tờ giấy ghi tên và địa chỉ người nhà Vu Tiếu đã bị một mồi lửa đốt thành tro bụi. Vốn dĩ thủ trưởng cấp cao nhất định dựa theo tên và địa chỉ này đi điều tra. Nhưng mà lúc Vu Tiếu nói đến tương lai, ông ấy nhìn thấy tình cảm sâu sắc của cô dành cho tương lai. Cô không thể lừa được ông ấy. Nếu như hôm đó ông ấy và các sư đoàn trưởng tra hỏi Vu Tiếu, cô căng thẳng và hơi bất an. Vậy thì hôm nay cô lại thản nhiên như vậy.
Thủ trưởng cấp cao nhất sống trong quân ngũ cả một đời, đối diện với kẻ địch càng nhiều, càng mạnh hơn, ông vẫn có thể vững vàng như núi chỉ huy mọi người, Vu Tiếu chỉ là một cô gái non nớt thiếu kinh nghiệm, không thể thoát khỏi mắt ông ấy được.
Như vậy là đủ rồi.
Nếu như đột nhiên điều tra có lẽ sẽ kinh động đến cấp trên, chẳng may lộ ra việc của Vu Tiếu thì không hay lắm. Thế cục bây giờ đã đủ hỗn loạn rồi, bởi vì thế cục bây giờ mà rất nhiều đồng chí bị bắt lại, rất nhiều chiến hữu của ông ấy cũng vậy, nếu như truyền ra việc của Vu Tiếu, thế cục sẽ càng loạn hơn, nếu để những người đó biết thế cục hiện giờ mười năm sau sẽ kết thúc, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó. Huống hồ còn có những kẻ thù, đặc vụ trà trộn vào do thám tình hình nội bộ của bọn họ.
Vì vậy thủ trưởng cao nhất quyết định tạm thời cứ như vậy. Còn về sự việc máy bay chiến đấu đột nhiên xuất hiện trong không trung, ông ấy sẽ giải quyết. Nếu như nhất định phải để một người nào gánh vác tất cả, thì cứ để một ông lão như ông ấy gánh vác đi.
Tương lai thật tốt.
Ai cũng có thể đi học, khắp nơi đều là sinh viên tốt nghiệp đại học, phải biết rằng, niên đại này sinh viên đại học rất quý giá.
Tương lai thật tốt.
Mỗi nhà có xe bốn bánh, không có nhà nào dùng đến xe đạp nữa, phải biết rằng niên đại này, xe đạp cũng rất đáng quý.
Tương lai thật tốt.
Người của quốc gia bọn họ đã đặt chân lên mặt trăng, có thể đi lại trong vũ trụ.
Tương lai thật tốt.
Có áo bông mặc không hết, có thịt ăn không hết.
Tương lai thật tốt.
Thật sự tốt quá, lãnh thổ thuộc về tổ quốc đã hoàn chỉnh.
Vẫn còn nhớ bài phát biểu của lãnh tụ trong hội nghị hiệp thương chính phủ khóa đầu tiên diễn ra vào ngày 21 tháng 9 năm 1949. nhân dân nước ta đứng dậy rồi. Đúng vậy, chúng ta rốt cuộc đã đứng dậy rồi.
Mặc dù ông ấy không thấy được tương lai, nhưng mà trong đầu ông ấy có thể tưởng tượng ra khung cảnh tương lai, vậy cũng đủ rồi.
À, đúng rồi, ông ấy phải bảo cháu trai, cháu gái nắm bắt thời gian để học tập.
Thủ trưởng cấp cao nhất mang theo tâm trạng vui mừng rời khỏi tòa hành chính. Khu nhà ở.
"Kha Cảnh Dương, anh mau đi gánh nước đi, mấy hôm nay nhà hết nước rồi." Vừa về đến nhà Vu Tiếu đã chỉ huy Kha Cảnh Dương làm việc, phải biết rằng mấy ngày hôm nay một mình cô xách thật sự rất vất vả: "Mau lên đi, không có nước thì rửa thịt với cá như nào? Bữa thịt cá của anh có còn muốn ăn không?"
Kha Cảnh Dương: "Được." Đợi anh gánh nước về, tắm xong liền bắt đầu ăn bữa thịt cá thôi. Trên tàu mấy hôm liền không tắm, anh cũng không nhẫn tâm bây giờ đã bắt đầu ăn bữa thịt cá, khiến bữa ăn lớn của anh bị bẩn.
Kha Cảnh Dương xách hai cái thùng nước đi gánh nước, Vu Tiếu bắt đầu xem thịt cá ở trên cửa hàng hệ thống. Đáng tiếc, cửa hàng hệ thống chỉ có những đồ chín như bánh bao, màn thầu, không có thịt cá chín, nếu không cô cũng không cần làm, tốt biết bao. Vu Tiếu mua một con cá trắm cỏ, cá trắm cỏ nhiều thịt, cho dù là kho hay nấu canh đều ngon. Sau đó cô mua xương, xương có thể hấp... lại mua thêm ít rau xanh.
Kha Cảnh Dương gánh nước về thấy Vu Tiếu ngồi trên ghế, hai mắt nhìn về đằng trước giống như nhìn thứ gì đó, nhưng trước mặt cô không có gì cả. Kha Cảnh Dương biết cô đang xem không gian đặc biệt của mình.
"Anh về rồi hả? Anh mau đi mổ cá đi." Vu Tiếu nghe thấy động tĩnh, nhìn thấy Kha Cảnh Dương đã gánh nước vào phòng bếp, cô vội vàng nói: "Ở trong thùng này, giao cho anh, rửa sạch chút."
Kha Cảnh Dương: ".. Anh tắm trước được không?”
Vu Tiếu khó hiểu: "Ăn xong cơm rồi tắm."
Kha Cảnh Dương nghiêm chỉnh nói: "Mấy ngày trên tàu anh không được tắm, cả người khó chịu."
Vu Tiếu nghĩ cũng phải: "Vậy anh đi tắm đi, trong ấm nước vẫn còn nước nóng sáng em đun."
Kha Cảnh Dương thường dùng nước lạnh tắm, cho dù là mùa đông cũng không sợ lạnh. Nhưng mà nghĩ đến... anh cảm thấy nước lạnh quả thực không phù hợp lắm. Vì vậy anh đáp một tiếng xách ấm nước đi vào phòng tắm.
Vu Tiếu nghĩ Kha Cảnh Dương tắm xong chắc không còn nước nóng nữa, vì vậy cô tự giác đi đun nước trước, còn về cá thì cứ để đó, đợi Kha Cảnh Dương tắm xong không phải anh có thể ra mổ sao?
Bình thường Kha Cảnh Dương tắm rất nhanh, không đến năm phút đã xong, hôm nay anh tắm rất cẩn thận, còn dùng cả xà phòng. Tắm xong anh mặc quần đùi, Kha Cảnh Dương đứng trong phòng khách gọi to: "Tiếu Tiếu, em đang làm gì?"
Vu Tiếu ở trong phòng bếp đáp: "Em đang đun nước, sao thế? Anh tắm xong chưa? Mau qua đây."
Kha Cảnh Dương bình tĩnh nói: "Lưng anh hình như bị con gì đốt, em mau qua giúp anh xem xem, hơi ngứa." "Đến đây." Vu Tiểu rửa tay. Nhưng mà cô đi vào phòng khách không thấy Kha Cảnh Dương, còn tưởng rằng Kha Cảnh Dương ở trong phòng ngủ, thế là cô đi vào phòng ngủ.
Kha Cảnh Dương đứng bên cửa sau lưng cô, anh đi xem phòng bếp, lửa cháy rất an toàn. Sau đó anh về phòng khách trực tiếp đóng cửa lại. Vừa đóng cửa xong liền nhìn thấy Vu Tiếu từ phòng ngủ đi ra. Vu Tiếu nhìn anh: "Anh đi đâu đấy? Em không thấy anh đâu cả, mau qua đây em xem nào." Về việc Kha Cảnh Dương đóng cửa phòng khách, cô chỉ tường rằng đối phương mặc quần đùi áo ba lỗ nên cảm thấy lạnh.
"Ừ." Kha Cảnh Dương thốt lên một chữ đi đến trước mặt cô, rồi trực tiếp vác cô lên: "Vào phòng ngủ xem."
Nếu như đến lúc này mà Vu Tiếu vẫn chưa hiểu thì cô chính là đồ ngốc: "Anh làm gì, Kha Cảnh Dương, anh mau bỏ em xuống."
"Không." Kha Cảnh Dương bình tĩnh nói: "Ăn bữa lớn."
"Mẹ, Kha Cảnh Dương anh được đấy, dám lừa em." Vu Tiếu liều mạng giãy giụa: "Trong phòng bếp vẫn đang đun nước, anh mau bỏ em xuống." Hôm nay lại muốn đột tử lần nữa hả? Cô còn chưa chuẩn bị xong mà.
"Đồ lừa đảo nhà em." Kha Cảnh Dương áp cô xuống giường, từ trên cao nhìn xuống cô: "Đã là cô gái hai mươi hai tuổi rồi, dám lừa anh là mình vẫn còn nhỏ."
"Em không có." Vu Tiếu giải thích thay cho mình.
Nhưng mà Kha Cảnh Dương không nghe cô giải thích: "Không phải em nói anh năm mươi tuổi đã già rồi sao? Hôm nay anh phải cho em biết, bây giờ anh vẫn còn rất trẻ, vô cùng trẻ. "
"Em... ư ư ư..." Miệng cô bị bịt lại, không phải loại thăm dò như chuồn chuồn lướt nước trước đây, Kha Cảnh Dương lần này rất mạnh mẽ, giống như một con mãnh thú, thực sự muốn nuốt cô vào bụng.
Là một cô gái hiện đại đến từ năm 2021. vốn cô cũng không phải người dè dặt, hơn nữa, trong mắt cô, sự mạnh mẽ của Kha Cảnh Dương rất có mùi vị đàn ông. Đặc biệt là lúc trái tìm cô cảm động vì anh, cô cảm thấy rất mờ-lem.
Tim đập bình bịch, thân thể vô cùng thành thực.
Hôn Vu Tiếu một lúc lâu, Kha Cảnh Dương mới thả cô ra, sau đó cười trầm thấp: "Sắc nữ."
Mặt Vu Tiếu lập tức đỏ lên: "Tên khốn nhà anh." Cô tự nhiên lại muốn gây sự, cô trực tiếp đẩy ngã anh: "Cưỡng anh, thế nào?"
Kha Cảnh Dương cười càng tùy ý hơn, ngực phập phồng theo tiếng cười của anh: "Vinh hạnh của anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận