Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chuong 260:

Chuong 260:Chuong 260:
Bà Kha nghe xong: "Mẹ nào có cần mặc quần áo đẹp như vậy chứ?" Mặc dù bà nói vậy nhưng tay SO quần áo lại không nỡ rời đi, vẻ mặt vui mừng rõ ràng như vậy: "Mẹ sống hơn nửa đời người rồi chưa từng mặc bộ quần áo như vậy, sắp chết rồi còn được hưởng phúc của con dâu."
Kha Cảnh Dương: ".." Anh là đàn ông con trai, anh không được tỉ mỉ như vậy, anh tưởng rằng cho cha mẹ tiền là bọn họ có thể sống tốt. Kể ra thì mẹ anh hình như thực sự chưa từng mua đồ tốt gì cho mình. Nghĩ đến việc này Kha Cảnh Dương hơi hối hận, anh không đủ tinh tế với cha mẹ mình, không đủ tinh tế chứng tỏ không đủ quan tâm.
Vu Tiếu nói: "Mẹ nói gì vậy chứ, phúc của mẹ còn ở sau này kìa, sau này mỗi năm con đều làm quần áo mới cho mẹ."
Bà Kha cười: "Vậy chẳng phải sẽ trở thành bà già ăn chơi sao?"
Vu Tiếu nói: "Vậy cũng là một bà già ăn chơi xinh đẹp, người ta không có phúc khí như vậy."
"Nha đầu nhà con. . đợi cha với ông nội con tan làm về, ta sẽ bảo bọn họ mặc bộ quần áo này cho hai đứa xem, còn về mẹ thì... mẹ đi thay trước đây."
Chẳng bao lâu sau, bà Kha mặc xong quần áo đi ra. Lần đầu tiên bà Kha được mặc quần áo như vậy, bà thấy hơi không quen: "Thế nào?" Bà hơi căng thẳng hỏi.
Vu Tiếu nói: "Rất đẹp, trông rất có tỉnh thần."
Kha Cảnh Dương thấy vậy cũng nịnh bợ theo: "Mẹ mặc cái gì cũng đẹp. Tiếu Tiếu nói đúng, sau này mỗi năm sẽ mua một bộ quần áo mới cho mẹ." Anh mua được, còn về phiếu vải, đổi với chiến hữu là được.
Bà Kha cười: "Mẹ nhớ ra rồi, mấy hôm trước một người bạn của mẹ muốn làm một bộ quần áo mới, mẹ đi bảo bà ấy làm kiểu dáng như của mẹ, mẹ đi tìm bà ấy đây." Sau đó bà vui vẻ chạy ra ngoài. Đến cả chiếc thùng gỗ và bát đặt trong sân cũng không cần nữa.
Kha Cảnh Dương và Vu Tiếu nhìn nhau, cuối cùng Kha Cảnh Dương nói: "Em có biết mẹ đi làm gì không?"
Vu Tiếu nhìn anh lắc đầu.
Kha Cảnh Dương nói: "Đi khoe khoang trước mặt mấy cô dì chú bác hàng xóm."
Vu Tiếu cười không khép được miệng: "Mẹ anh thật đáng yêu."
Kha Cảnh Dương bất lực nhắc nhở: "Sau này cũng là mẹ của em, đồng chí Vu Tiếu ạ."
Vu Tiếu gật đầu: "Xin lỗi, xin lỗi, em sẽ nhớ kỹ."
Kha Cảnh Dương: "Vậy bây giờ chúng ta vê Ao Tử Sơn lấy đồ của em nhé?"
Vu Tiếu: "Được." Hành lý của Vu Tiếu ở Ao Tử Sơn không ít, vì vậy bọn họ mượn xe bò của Phạm Gia Câu đi. Lúc bọn họ đến, mọi người đều đã đi làm, cho dù là ký túc xá thanh niên nữ cũng không có người. Bữa tiệc hỉ buổi trưa mọi người đã dọn dẹp xong rồi, đương nhiên, trước khi làm Vu Tiếu đã trả tiền công cho bọn họ.
Đồ của Vu Tiếu đã thu dọn rồi, chỉ có một cái tủ bát, còn có hai túi đựng đồ linh tỉnh như quần áo: "Chiếc tủ bát này có di chuyển được không?" Vu Tiếu hỏi.
Kha Cảnh Dương tiến lên ôm lấy: "Không thành vấn đề." Nói xong anh ôm tủ bát lên: "Lúc anh huấn luyện, đồ vác trên lưng cũng không nhẹ hơn cái này."
Vu Tiếu nói: "Sĩ quan Kha rất giỏi nha."
Kha Cảnh Dương: "Quá khen."
Chuyển đồ xong Vu Tiếu nói: "Anh đợi em một chút, em đi tìm đại đội trưởng."
Kha Cảnh Dương: "Anh đi cùng em."
Vu Tiếu: "Cũng được."
Lúc hai người đến ruộng, người của Ao Tử Sơn đều tò mò nhìn bọn họ. Đại đội trưởng thấy Vu Tiếu đến, bên cạnh còn có Kha Cảnh Dương, ông ấy lên bờ hỏi: "Thanh niên Vu đến rồi à, có việc gì không?”
Vu Tiếu khách sáo nói: "Đại đội trưởng, nửa năm này cảm ơn sự chăm sóc của chú, cháu đã gây thêm nhiều phiền phức cho chú."
Đại đội trưởng xua tay nói: "Không có chuyện đó đâu, cháu làm việc chăm chỉ, thanh niên trí thức như cháu đến thêm mấy người nữa chú cũng bằng lòng." Đây là lời thực lòng, Vu Tiếu làm việc chăm chỉ, chỉ là cô mới đến có nửa năm, việc xảy ra ở Ao Tử Sơn nhiều hơn mấy năm trước rất nhiều.
Vu Tiếu nói: "Chú quá khen. Đại đội trưởng, cháu mang hết đồ đi rồi, nhưng trong phòng vẫn còn đồ của Châu Mật Hồng, cũng không biết bao giờ cô ấy có thể trở lại, ý của cháu là đồ của cô ấy cứ để ở đó và tạm thời không cho người khác vào ở căn phòng đó, chú xem được không ạ? Nếu không có người vào ở đó, đợi cô ấy trở lại đồ đạc loạn lên cũng không hay lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận