Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 66:

Chương 66:Chương 66:
Châu Mật Hồng trợn trắng mắt nói: "Là tự cô muốn nghỉ ngơi chứ gì? Đừng có lấy tôi làm cớ." Tính cách của Châu Mật Hồng vốn thẳng thắn, cho nên lời nói cũng gọn gàng dứt khoát. Cho đến khi nữ chính xuyên sách xuất hiện, bị người khác lợi dụng triệt để.
Triệu Bảo Lan nghe xong lập tức sam mặt: "Đồng chí Châu Mật Hồng, sao cô lại không biết trân trọng lòng tốt của người khác như vậy? Tôi hoàn toàn là quan tâm cô, đã không cảm kích thì thôi, sao cô lại có thể nói tôi như vậy?"
Châu Mật Hồng lạnh lùng nói: "Nói vậy có nghĩa là cô không mệt, không cần nghỉ ngơi?"
Triệu Bảo Lan: "Cô..."
"Nếu cô đã không cần nghỉ ngơi, vậy tôi cũng không cần nghỉ ngơi, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi. Nếu một chút khổ cũng không chịu được, vậy xuống nông thôn làm gì?" Châu Mật Hồng ngắt lời cô ta, kéo Vu Tiếu đi nhanh hơn. Tuy khóe miệng của cô đã sắp co rút vì cơn đau ở lòng bàn chân, nhưng Châu Mật Hồng cô cũng không phải là cái cớ để người khác muốn mượn thì mượn.
Triệu Bảo Lan trừng mắt với bóng lưng của Châu Mật Hồng, giận đến mức muốn mắng người.
Điền Tinh Tinh nhỏ giọng an ủi Triệu Bảo Lan: "Đừng tức giận, nếu cô ta đã không biết cảm kích thì sau này cô cứ mặc kệ cô ta là được."
Về phần Nhậm Sóc, Hàn Giản và Tống Mãn Đường, bọn họ đều giả vờ không thấy gì. Tranh chấp giữa mấy nữ đồng chí, đàn ông bọn họ tham gia làm gì chứ? Ba người đều không phải là kẻ ngốc.
Mấy thanh niên trí thức đã ăn sáng trên xe lửa, mười giờ xuống xe lửa, lại dạo trung tâm mua sắm hai tiếng đồng hồ, sau đó trì hoãn ở công xã một lúc, lúc này đã là hai giờ chiều. Chút thức ăn đã ăn lúc sáng nay đã tiêu hóa hết rồi, lúc này bụng đói kêu rột rột. Bọn họ tưởng rằng có thể đến Ao Tử Sơn vào buổi trưa, nào ngờ tất cả chỉ là tưởng, cho nên trên người căn bản không có thứ gì có thể ăn được.
Thân là người sống lại, tất nhiên Châu Mật Hồng biết quãng đường này không ngắn, vì vậy lúc sáng cô ấy và Vu Tiếu đều mua mỗi người năm cái màn thầu, còn là màn thầu làm từ bột mì trắng. Màn thầu được giấu trong túi xách của bọn họ, mọi người chỉ biết túi xách của hai người căng đầy, nhưng nào biết bên trong chứa thứ gì? Số màn thầu mà hai người mua không chỉ đủ cho bữa trưa mà còn có thể chừa lại cho bữa tối. Nếu không phải mỗi người chỉ có thể mua năm cái, Châu Mật Hồng còn muốn mua thêm nữa, mua luôn cả phần của ngày mai luôn.
Màn thầu nhẹ, dù mua nhiều nhưng Châu Mật Hồng và Vu Tiếu vẫn dễ dàng mang theo. Vừa nãy lúc ở trên xe kéo, hai người chưa ăn, trên xe nhiều người, nếu bọn họ ăn mà không chia cho người khác thì cũng không dễ nhìn. Lúc này người nào người nấy tự đi bộ, Châu Mật Hồng bèn nói với Vu Tiếu: "Tiếu Tiếu, chúng ta ăn màn thầu di đói chết mình rồi."
Đương nhiên Vu Tiếu sẽ không phản đối. Từ sáng đến giờ, tuy màn thầu đã lạnh, nhưng vẫn còn khá mềm.
Lúc lấy màn thầu ra ăn, Châu Mật Hồng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô ấy nói với Vu Tiếu: "Tiếu Tiếu này, chúng ta chia hai cái cho đồng chí Nhậm Sóc nhé? Không phải thành tích của Nhậm Sóc rất tốt sao? Sau này thi đại học, chúng ta còn muốn nhờ anh ta giúp đỡ ôn tập nha, lúc này lấy lòng anh ta nhiều chút."
Vu Tiếu gật đầu, còn bày kế cho Châu Mật Hồng: "Vậy cậu cũng cho đồng chí Tống Mãn Đường hai cái đi, anh ta là người ở Ao Tử Sơn, mình nhớ tiếng tăm của gia đình anh ta ở Ao Tử Sơn khá tốt, nếu có quan hệ tốt với bọn họ cũng không tệ."
Châu Mật Hồng nghe vậy thì nói ngay: "Đúng nha, cha anh ta là tiểu đội trưởng của Ao Tử Sơn đấy." Châu Mật Hồng nói xong thì cầm bốn chiếc màn thầu đi về phía mấy nam đồng chí, bởi vì hai người vừa mới cãi nhau với Triệu Bảo Lan nên đi ở trước nhất. Châu Mật Hồng đưa cho Nhậm Sóc và Tống Mãn Đường mỗi người hai cái màn thầu: "Đồng chí Nhậm, dạ dày của anh không tốt, hai cái màn thầu này cho anh. Đồng chí Tống, cảm ơn anh hôm nay đã đến đón chúng tôi, hai cái màn thầu này mời anh ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận