Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 378:
Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng sáu. Việc kinh doanh thức ăn suất cho xưởng dệt vô cùng tốt, bởi vì thức ăn suất rẻ, thực đơn mỗi suất ăn Vu Tiếu sắp xếp rất tốt, vì vậy công nhân ăn rất vui vẻ.
Trước mắt tiệm cơm quốc doanh ở thị trấn Hồng Ngưu có bảy nhân viên. Vu Tiếu, Trương Vân Đóa, ba đầu bếp, hai nhân viên rửa rau.
Hôm nay, Vu Tiếu đã ăn xong cơm trưa từ lâu cùng với người của tiệm cơm có cả Trương Vân Đóa chuyển suất ăn đến cho xưởng dệt. Đúng vậy, suất ăn cho xưởng dệt đều là Vu Tiếu đích thân mang qua, vì... điểm thiện cảm.
"Trợ lý Vu đến rồi."
Nhân viên làm việc trong nhà ăn xưởng dệt cũng qua giúp đỡ. Đối với những người làm việc trong nhà ăn của xưởng dệt, hợp tác với tiệm cơm quốc doanh không hề ảnh hưởng đến bọn họ, ngược lại còn giúp bọn họ giảm không ít áp lực. Bọn họ nhận lương của một công việc ổn định, cũng sẽ không vì hôm nay làm thêm mấy món ăn hay là làm ít đi mấy món ăn mà ảnh hưởng đến lương, vì vậy tất cả mọi người giúp đỡ đều rất vui vẻ.
Cũng do công nhân của xưởng dệt quá nhiều, hơn hai nghìn người, nhà ăn thực sự quá vất vả.
"Chào chủ nhiệm Vương." Chủ nhiệm Vương là người quản lý nhà ăn của xưởng dệt, bình thường người quản lý nhà ăn sao được làm chủ nhiệm chứ? Đều gọi là đầu bếp, khách sáo thì gọi sư phụ. Nhưng quản lý nhà ăn cung cấp cho hơn hai nghìn người thì khác, xưởng dệt có mấy cái nhà ăn liền, đều do chủ nhiệm Vương phụ trách quản lý.
Chủ nhiệm Vương rất khách sáo với Vu Tiếu, trợ lý mặc dù không phải cán bộ, nhưng trợ lý phụ trách một chi nhánh, cũng tương đương với cán bộ rồi: "Trợ lý Vu, hôm nay tôi tìm cô là có chuyện muốn thương lượng."
Vu Tiếu nói: "Chủ nhiệm Vương nói đi ạ." Nếu chủ nhiệm Vương đã không cần tránh mặt thì chứng tỏ không phải chuyện gì bí mật cả.
Chủ nhiệm Vương nói: "Trong nửa tháng gần đây, công nhân rất hài lòng về thức ăn suất của tiệm cơm quốc doanh, vì vậy chúng tôi quyết định đặt thêm bên tiệm cơm quốc doanh, cô xem mỗi bữa thêm 300 phần bên cô có làm được không?"
Sao lại không được chứ, chẳng qua chỉ tuyển thêm mấy nhân viên rửa rau và mấy đầu bếp mà thôi. Hơn nữa, bởi vì chi nhánh tiệm cơm bên này không bán lẻ, vì vậy nhân viên rửa rau có đủ thời gian để rửa rau. Nhưng Vu Tiếu sẽ không nói như vậy. Cô cười nói: "Tôi sẽ cố gắng khiến quý công xưởng hài lòng."
Chủ nhiệm Vương gật đầu: "À đúng rồi trợ lý Vu, phía tiệm cơm bên cô còn tuyển người không?"
Vu Tiếu nghĩ: "Tạm thời chưa cần, nếu như bên phía xưởng dệt đặt thêm thức ăn xuất, thì phải tuyển thêm ba đầu bếp và hai người rửa rau."
Chủ nhiệm Vương nghe xong khẽ hỏi: "Không biết trợ lý Vu có yêu cầu gì về đầu bếp và người rửa rau?”
Cái này thì đơn giản, Vu Tiếu trả lời luôn: "Cho dù là đầu bếp hay là người rửa rau đều chỉ cần hai điều kiện, đầu bếp làm thức ăn phải ngon, sạch sẽ. Người rửa rau phải rửa sạch, chăm chỉ."
Chủ nhiệm Vương cảm thấy những điều kiện này đều rất bình thường, bắt buộc phải có, vì vậy ông ấy nói: "Không biết bao giờ phía bên cô tuyển, vị trí này có tuyển bên ngoài không?"
Vu Tiếu: "Không tuyển bên ngoài, bởi vì nhân viên bên chỉ nhánh chúng tôi không giống như nhân viên chính thức trong tiệm cơm quốc doanh, chỉ dựa theo tiêu chuẩn lương của tiệm cơm quốc doanh thôi, nhưng không có phúc lợi. Đồng thời, nếu như chúng tôi đóng cửa chi nhánh, vậy những người này sẽ mất việc. Cũng có nghĩa là, đây là một vị trí bất cứ lúc nào cũng có thể mất việc."
Chủ nhiệm Vương nghĩ: "Vậy nếu hợp tác với xưởng dệt chúng tôi vẫn tiếp tục, thì chi nhánh của tiệm cơm quốc doanh bên này sẽ không đóng cửa đúng không?”
Vu Tiếu nói: "Đúng như vậy." Nhắc đến cái này thì, Vu Tiếu đột nhiên có chủ ý: "Chủ nhiệm Vương, tôi có một phương án này, chúng ta vào bàn bạc kỹ hơn." Chủ nhiệm Vương tò mò: "Trợ lý Vu, mời bên này."
Hai người đến bên cạnh, mặc dù có thể nhìn thấy người đứng phía đằng xa, nhưng xung quanh bọn họ không có ai, đương nhiên hoàn cảnh nói chuyện sẽ yên tĩnh hơn. Vu Tiếu trực tiếp nói: "Chủ nhiệm Vương, nếu như bên phía chú thêm 300 suất, tôi có thể tuyển người ở xưởng dệt, về phía chú... cũng có thể coi như là phần thưởng cho người nhà những công nhân xuất sắc, dù sao không phải nhà ai cũng là hai người, ba người đều có việc làm. Nếu như có người được đánh giá là công nhân xuất sắc, vậy người nhà của họ có thể đến chi nhánh chúng tôi làm việc, đương nhiên lương cũng như tôi vừa nói."
Chủ nhiệm Vương nghĩ kỹ lại cảm thấy phương án của Vu Tiếu rất tốt, làm như vậy có thể kích thích công nhân tích cực làm việc, đồng thời cũng có lợi cho danh tiếng của xưởng dệt bọn họ, ít nhất trong mắt công nhân, đây chính là phúc lợi cho người nhà. Nhưng mà chủ nhiệm Vương cũng không lập tức quyết định, ông ấy nói: "Việc này tôi phải bàn bạc lại với giám đốc xưởng đã, còn việc đặt thêm 300 phần thức ăn suất đã chắc chắn rồi, chút nữa trợ lý Vu đến ký lại thỏa thuận với tôi."
Vu Tiếu sảng khoái đáp: "Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng không biết 300 suất này bắt đầu thêm từ lúc nào, bởi vì chúng tôi còn phải tuyển người trước, với số nhân viên hiện giờ thì không đủ." Chủ nhiệm Vương nói: "Cô yên tâm, đợi sau khi tôi và giám đốc xưởng thương lượng xong lập tức liên hệ với cô, dù sao chúng ta cũng rất gần mà." Từ chi nhánh tiệm cơm quốc doanh đến xưởng dệt quả thực rất gần.
Vu Tiếu nói: "Vậy được."
Vu Tiếu để lại Trương Vân Đóa ở bên này, còn mình thì về tiệm cơm một chuyến, nếu như đặt thêm thức ăn suất, thỏa thuận phải ký lại, vậy thì cô phải về lấy thỏa thuận cũ.
Đợi sau khi Vu Tiếu về lấy thỏa thuận mang đến, công nhân bên này cũng đã nhận xong suất ăn, Vu Tiếu và Trương Vân Đóa dạo xung quanh xưởng dệt một lúc, đợi sau khi chủ nhiệm Vương và giám đốc xưởng ăn xong cơm, bọn họ được mời đến phòng làm việc của giám đốc xưởng.
Giám đốc xưởng đã lớn tuổi, khoảng năm mươi, ông ấy là nhân tài về mặt kỹ thuật đã tốt nghiệp đại học, sau khi tốt nghiệp thì đến xưởng dệt, lúc vừa đến chỉ là một nhân viên kỹ thuật. Xưởng dệt trải qua nhiều lần cải cách chỉnh đốn, ông ấy mới trở thành giám đốc xưởng. Thực ra, rất ít nhân viên kỹ thuật làm giám đốc xưởng, nhưng mà nhân viên kỹ thuật làm giám đốc xưởng cũng có chỗ hay, chính là ông ấy rất hiểu biết về kỹ thuật.
"Trợ lý Vu, mời ngồi." Giám đốc xưởng quản lý hơn hai nghìn công nhân, sẽ không giở trò lừa gạt Vu Tiếu, hơn nữa nếu như giữa bọn họ không có liên quan về mặt lợi ích, cũng không cần phải giở trò lừa gạt Vu Tiếu: "Trợ lý Vu, tình hình cụ thể chủ nhiệm Vương đã nói với tôi rồi, cô nói nếu chúng tôi đặt thêm 300 suất thức ăn suất, có thể cho chúng tôi năm vị trí, ba đầu bếp và hai nhân viên rửa rau đúng không?"
Vu Tiếu nói: "Đúng vậy." Dù sao tiệm cơm cũng phải tuyển người, nếu đã như vậy vì sao không cho xưởng dệt một ân tình chứ?
Giám đốc xưởng nói: "Về phương án coi đó như phần thưởng cho công nhân ưu tú mà chủ nhiệm Vương vừa nói quả thực rất tốt, trợ lý Vu có thể nghĩ ra phương án này thật sự quá giỏi." Biết làm việc, lại biết suy nghĩ: "Vậy cứ làm theo như cô và chủ nhiệm Vương bàn bạc đi, thêm 300 suất thức ăn suất, chúng tôi sẽ lấy năm vị trí công việc này. Còn về người đi làm thì trước ngày 25 chúng tôi sẽ đưa qua cho cô, thức ăn suất đặt thêm bắt đầu từ tháng bảy, cô xem được không?"
Vu Tiếu nói: "Phía chúng tôi không thành vấn đề. "
Giám đốc xưởng nói: "Vậy hợp tác vui vẻ. "
Sau đó, Vu Tiếu và giám đốc Xưởng ký thỏa thuận thêm 300 suất thức ăn suất.
Rời khỏi xưởng dệt, tâm trạng của Vu Tiếu và Trương Vân Đóa vô cùng tốt. Trương Vân Đóa không nhịn được nói: "Chi nhánh của chúng ta càng ngày càng kinh doanh tốt hơn, chúng ta có thể tiếp tục làm." Những nhân viên giống như cô ấy, sợ nhất là chi nhánh bị đóng cửa. Vu Tiếu nói: "Sau này sẽ càng ngày càng tốt, có thể tốt đến tận khi cậu kết hôn sinh con."
Nghe Vu Tiếu trêu chọc, mặt Trương Vân Đóa đỏ lên: "Tiếu Tiếu, cậu càng ngày càng xấu xa hơn rồi."
Vu Tiếu càng ngày càng xấu xa rất vui vẻ.
Việc xưởng dệt đặt thêm thức ăn suất đương nhiên phải báo cáo với chủ nhiệm Bành, vì vậy trở về phòng làm việc, Vu Tiếu gọi điện cho chủ nhiệm Bành, đồng thời cũng báo cáo cả việc đưa năm vị trí công việc cho xưởng dệt. Chủ nhiệm Bành nghe xong lập tức khen Vu Tiếu xử lý rất tốt. Năm vị trí công việc có là gì đâu chứ. Đối với ông ấy mà nói còn không bằng 300 suất thức ăn suất. Thêm 300 phần thức ăn suất chứng tỏ lợi nhuận của tiệm lại tăng lên, lợi nhuận tốt, chủ nhiệm như ông ấy cũng nở mày nở mặt: "À đúng rồi đồng chí Vu Tiếu, ngày kia cháu đến huyện li một chuyến, ngày kia phát lương, cháu đến nhận lương, bác cũng có việc muốn nói với cháu."
Vu Tiếu nói: "Vâng, ngày kia cháu qua." Vừa hay ngày kia có xe hậu cần từ quân doanh đến huyện li. Thuận tiện cô cũng đến trung tâm thương mại của huyện li xem có đài cát xét hay không.
Sau khi gọi điện thoại cho chủ nhiệm Bành xong, Vu Tiếu bắt đầu ghi lại việc hôm nay. Đợi đến bốn giờ, cô liền tan làm đi về. Cô thì tan làm rồi nhưng Trương Vân Đóa phải năm giờ rưỡi mới được tan làm, không sao cả, Trương Vân Đóa có thuê nhà trên thị trấn, không về quân doanh. Vu Tiếu vê đến quân doanh mới bốn giờ rưỡi, gần đây cô lại tìm hiểu thêm cách làm của mấy món ăn, cũng có món ăn mang từ tiệm cơm về, có món ăn mua ở nhà ăn quân doanh, dù thế nào thì ít nhất khả năng nấu ăn của cô cũng tốt hơn trước.
Trước đây Vu Tiếu cảm thấy phụ nữ mỗi ngày đều nấu cơm sẽ rất buồn chán. nhưng bây giờ cô lại không thấy vậy, có lúc nấu cơm cũng là một loại hưởng thụ, đặc biệt là lúc nấu được một món ăn có đủ sắc, hương, vị.
Từ đầu tháng sáu, mỗi ngày bốn giờ Vu Tiếu tan làm, về đến quân doanh là bốn giờ rưỡi, vì vậy nửa tháng nay cô đã làm được mấy món ăn đầy đủ sắc, hương, vị.
Ví dụ như trứng hấp thịt. Chính là thịt băm nhỏ rồi trộn với trứng hấp lên, Vu Tiếu đương nhiên không biết băm thịt thành thịt vụn, cô nhờ đầu bếp trong tiệm cơm băm hộ. Còn về thịt thì bên cạnh tiệm cơm chính là công xã, Cung Tiêu Xã. Nửa tháng nay cô quen với một đồng chí nữ ở Cung Tiêu Xã, nhờ đồng chí nữ đó đánh tiếng cho đồng nghiệp ở chỗ thực phẩm phụ của Cung Tiêu Xã giữ lại cho cô ba lạng.
Ngoài trứng hấp thịt ra, Vu Tiếu còn biết làm trứng xào cà chua, cũng biết làm cà sốt xì đầu.
Bữa tối hôm nay cô định làm trứng hấp thịt, cà sốt xì đầu, canh cà chua cải thảo. Trong đó, cơm, trứng hấp thịt, cà sốt xì đầu đặt cùng một bếp. bởi vì lúc nấu cơm đặt thêm lồng hấp lên, sau đó đặt một bát trứng hấp thịt, bên cạnh cho cà vào hấp.
Nồi đất trên bếp lò thì làm canh cà chua cải thảo.
Vu Tiếu vừa ngâm nga vừa nhóm lửa, nghe thấy bên ngoài có người gọi: "Xin hỏi có ai ở nhà không?”
Giọng nói này.. Vu Tiếu không biết. Cô đi ra từ phòng bếp đáp một tiếng: "Có..."Lúc cô nhìn thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng trong sân, cô tò mò hỏi: "Xin hỏi cô là?" Cô gái này không những trẻ tuổi, còn mặc một chiếc sơ mi màu trắng, bên dưới là quần màu đen, đi đôi giày màu đen, trông 'mốt' hơn những người khác, cũng có phong cách hơn người khác.
Cô gái đó cười cười nói: "Chào đồng chí, xin hỏi đây có phải là nhà của Kha Cảnh Dương không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận