Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 264:

Chương 264:Chương 264:
Kha Cảnh Dương lấy quần lót từ trong đồ vừa thay ra, những đồ khác để vào trong thùng: "Vậy được, em vất vả rồi, sau em cầm quần áo đến đơn vị, bao nhiêu bộ anh cũng giặt."
Vu Tiếu rất hài lòng với hành vi tự giác lấy quần lót ra của người đàn ông này, nhưng mà nếu anh đã nói như vậy, cô quyết định sau này quần áo sẽ tích một tuần rồi giặt.
Hai mẹ con cầm quần áo đến khe suối, lúc này là sau giờ cơm, người tán gẫu bên đường không ít, nhìn thấy hai mẹ con bọn họ đi đến, có người hỏi: "Mẹ Cảnh Dương à, đây là con dâu út nhà bà đúng không?" Tiệc cưới trưa nay không phải ai cũng được tham dự, những người đến uống rượu mừng đều là người thân hoặc người có quan hệ tốt, vì vậy có vài người không hề biết Vu Tiếu. Đương nhiên cũng có người ngoài đứng ở cửa nhà họ Kha xem náo nhiệt nên nhận ra Vu Tiếu.
Bà Kha nói: "Đúng vậy, con dâu tôi, nó thấy tôi một mình giặt quần áo vất vả nên cứ muốn giúp tôi."
Có người không nghe nổi giọng điệu khoe khoang của bà Kha: "Quần áo nhà tôi đều do con dâu tôi giặt, có gì đâu chứ?" Người nói chuyện là một người phụ nữ vẫn luôn không thích bà Kha, tên là Tưởng Đông Hoa.
Tưởng Đông Hoa và bà Kha cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ là hai người thấy nhau không vừa mắt, thường xuyên cãi nhau.
Bà Kha cũng không tức giận: "Ừ, con dâu tôi còn làm cho tôi hai bộ quần áo mới, con dâu bà làm cho bà chưa?"
Tưởng Đông Hoa nhổ phì một tiếng: "Con dâu bà gả đến nhà bà, tiền của nó cũng chính là tiền nhà bà. Nó bỏ tiền ra làm quần áo mới cho bà, còn chẳng phải là tiêu tiền của mình làm quần áo cho mình à, có cái gì phải hiếm lạ đâu chứ?"
Bà Kha tiếp tục cười ha ha nói: "Gia đình chúng tôi là gia đình có quy tắc, sẽ không tham đồ của con dâu. Kể ra thì tiền và của hồi môn con dâu mang từ nhà mẹ đẻ đến, đó đều là tiền riêng của con dâu. Nhà chồng tham tiền riêng của con dâu, truyền ra chẳng phải sẽ bị cười nhạo hay sao."
Lời bà Kha nói cũng có lý, gia đình có quy củ sẽ không tham tiền và của hồi môn của con dâu. Nhưng mà bây giờ rất nhiều gia đình đều do mẹ chồng làm chủ, con dâu đại đa số không có tiền riêng, cho dù là của hồi môn, đều là những thứ đồ đến ăn mày cũng ghét bỏ. Giống như Vu Tiếu, gả qua đây liền làm quần áo cho ba vị trưởng bối trong nhà chồng, quả thực là người hào phóng.
Tưởng Đông Hoa cũng là người lanh miệng, bà Kha vừa nói như vậy, bà ta đã nói thuận theo lời bà Kha: "Ai bảo nhà chúng tôi tham tiền của con dâu chứ? Ý của tôi là tiền của con dâu sau này sẽ để lại cho con của nó, con của nó chẳng phải là cháu nội của nhà chúng ta sao? Bà tiêu tiền của con dâu, chẳng phải là tiêu tiền của cháu nội bà à? Đã một đồng tuổi rồi, còn tiêu tiền của đứa cháu nội chưa sinh ra, đúng là không biết xấu hổ."
Bà Kha rốt cục đã được lĩnh hội ý nghĩa của câu người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, lời của Tưởng Đông Hoa thật sự quá là không biết xấu hổ.
Vu Tiếu khẽ cười nói: "Cháu phải hiếu thuận với bà nội, đây không phải là việc đương nhiên sao? Nếu như trong tay cháu trai có tiền, đến cả bà nội mình cũng không muốn hiếu thuận, vậy mới đúng là sói mắt trắng*."
*Sói mắt trắng: kẻ vô ơn.
Người Tưởng Đông Hoa nhằm vào vẫn luôn là bà Kha, bây giờ thấy Vu Tiếu mở lời, bà ta ngây ra rồi mới tức giận nói: "Một cô con dâu mới đến như cô có biết phép tắc hay không? Người lớn nói chuyện, nào đến lượt cô nói xen vào? Thật không biết cha mẹ cô dạy cô như nào?"
Lời này nói ra không khác gì có âm mưu giết người cả. Vu Tiếu ghét nhất lúc cãi nhau có người công kích cha mẹ mình, khuôn mặt cô vẫn cười không thay đổi, giọng nói cũng nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lời cô nói ra rất không khách sáo: "Từ khi tôi sinh ra, cha tôi vì bảo vệ đất nước mà xông lên tuyến đầu, ông ấy quả thực không có thời gian dạy tôi. Theo ý của bà thì cha tôi sai rồi, ông ấy không nên vì bảo vệ quốc gia mà ra chiến trường, nên ở nhà dạy dỗ tôi? Hoặc là, bà là vị trưởng bối nào của tôi? Là trưởng bối bên nhà de tôi, hay là trưởng bối bên nhà chồng tôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận