Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 261:

Chương 261:Chương 261:
Đại đội trưởng nói: "Được."
Vu Tiếu giao chìa khóa cho ông ấy: "Vậy chúng cháu đi đây, tạm biệt đại đội trưởng."
Đại đội trưởng: "Đi đi."
Mấy người Lâm Ái Dạo nhìn thấy Vu Tiếu, cô ta than khẽ: "Thực ra giống như cô ay tìm một người lấy làm chồng cũng rất tốt." Cô ta nghĩ mình sắp xuống nông thôn được ba năm rồi, cũng không biết đến lúc nào mới trở về được thành phố. Nếu như không thế trở về, cô ta sẽ một mình đợi tiếp như vậy sao: "Mình sắp 19 tuổi rồi."
Kim Linh nghe thấy lời cô ta nói, suy nghĩ rồi đáp: "Vậy cậu cũng có thể tìm một người đàn ông đáng tin ở đây." Cách thời gian khôi phục kỳ thi đại học còn mấy năm liền, để Lâm Ái Dao độc thân đến tận khi khôi phục kỳ thi đại học, đây rõ ràng là chuyện phi thực tế. Dù sao Lâm Ái Dao cũng là người của thời đại này, bảo cô ta đợi đến năm hai bảy hai tám tuổi vẫn còn độc thân? Cô ta chắc chắn không đợi được. Nếu đã như vậy không bằng sớm tìm một người đàn ông tốt lấy làm chồng, có lẽ cũng sớm sinh con. Đợi đến lúc con biết đi, cô ta tham gia kỳ thi đại học cũng sẽ không bị ngăn cản.
Lâm Ái Dao: "Mình nghĩ xem, hình như có thể, vậy cậu nói xem ở Ao Tử Sơn ai đáng tin cậy?"
"Ai đáng tin cậy?" Những người đàn ông khác cô ta không biết, nhưng từ trong tiểu thuyết cô ta có thể nhìn ra Tống Mãn Đường cũng rất tốt. Tống Mãn Đường là bạn đời trong tiểu thuyết của Vu Tiếu, bây giờ Vu Tiếu đã kết hôn rồi, vậy Tống Mãn Đường không còn bạn đời nữa: "Trở về rồi nói, bây giờ làm việc đi."
"Ừm."
Hành lý của Vu Tiếu chuyển từ Ao Tử Sơn đến Phạm Gia Câu, nhìn thì có vẻ ít nhưng những đồ linh tỉnh gộp lại cũng rất nhiều. Phòng của Kha Cảnh Dương bên nhà cũ có hạn, không để được nhiều đồ như vậy, vì vậy cô trực tiếp chuyển vào nhà mới. Vốn di cô mua tủ từ nhà họ Tống là dùng để đồ ăn vặt, quần áo phải mặc, nhưng bây giờ có thể làm tủ quần áo rồi, không cần dùng đến cái này nữa, cô trực tiếp để vào trong nhà bếp kiểu mở bên nhà mới để dùng như tủ bếp.
Thực ra lúc ở Ao Tử Sơn, không phải cô không muốn mua tủ quần áo, mà là mua quá nhiều đồ sẽ hơi khoa trương.
Đồ mang từ Ao Tử Sơn đến có giá để chậu rửa mặt, chậu gỗ, cô để luôn vào trong phòng tắm của nhà mới.
"Cảnh Dương, em muốn nhờ anh cả làm giúp tủ đầu giường, thêm hai cái tủ quần áo."
"Được." Kha Cảnh Dương thấy quần áo của cô không hề ít, cũng hiểu vì sao cô muốn làm hai tủ quần áo, chỉ mình cô cũng không đủ dùng: "Sau bữa cơm tối anh sẽ đến nói với anh cả. À đúng rồi, mấy ngày này chúng ta ngủ cùng một phòng, đợi đến khi nào chuyển sang nhà mới sẽ tiện hơn, nhưng mà anh cơ bản đều ở đơn vị, những ngày như vậy sẽ rất ít."
Vu Tiếu nói: "Không sao đâu, đây vốn dĩ là hợp tác với nhau, sao có thể nói như vậy chứ?"
Thấy cô hiểu cho, Kha Cảnh Dương cũng yên tâm.
Hai người dọn dẹp xong phòng vẫn chưa thấy bà Kha trở về. Lúc này bà Kha đang ở nhà mẹ đẻ tán gẫu với người mẹ không cần đi làm của mình. Kể ra thì bà cũng rất muốn đi lại trước mặt chị dâu cả, nhưng không biết vì sao lại không tìm thấy người đâu.
"Mẹ xem này, đây là quần áo Tiếu Tiếu làm cho con, chiếc áo này rất giống quân trang của Cảnh Dương, đẹp không mẹ? Con dâu này của con ấy à, thật sự rất hiếu thuận, đến cả quần áo lót cũng chuẩn bị cho con một bộ. Mẹ nói xem, con đã một đống tuổi rồi, nào cần phải mặc đồ tốt như vậy chứ?"
Bà ngoại Kha đã lớn tuổi, hơn bảy mươi sắp tám mươi rồi, trí nhớ không tốt lắm. Nhưng mà bà thấy con gái vui vẻ, bà cũng vui vẻ: "Đẹp, con mặc gì cũng đẹp."
Bà Kha lại nói: "Vì vậy ấy à, chọn con dâu rất quan trọng, mẹ xem, mấy người con dâu của mẹ, ai sẽ nghĩ đến việc làm mấy bộ quần áo cho mẹ chứ? Còn cả con dâu của chị dâu cả chọn nữa, có làm cho chị ta không?"
Bà ngoại Kha cười ha ha nói: "Phải, phải, phải, con dâu con chọn là tốt nhất."
Bà Kha khoe khoang ở chỗ mẹ một lúc, bà mãn nguyện nói: "Mẹ, con phải về rồi, con về nấu cơm đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận