Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 401:
Buổi trưa, mọi người cùng nhau đưa cơm trưa đến xưởng dệt, Vu Tiếu hỏi Trương Vân Đóa: "Đi dạo Cung Tiêu Xã ở bên cạnh không?" Ở thị trấn không có trung tâm thương mại, Cung Tiêu Xã là nơi duy nhất có thể đi dạo.
Trương Vân Đóa nói: " Có, tôi muốn mua ít vải, lúc kết hôn làm hai bộ quần áo mới." Hôn sự của Trương Vân Đóa đã quyết định tổ chức vào đầu tháng năm, lúc trời đã ấm. Bây giờ Trương Vân Đóa là nhân viên chính thức của tiệm cơm quốc doanh, nhà họ Trương không cầm tiền của cô ấy nên cô ấy có tiền, với lại mỗi tháng tiệm cơm quốc doanh còn phát phiếu, cuộc sống của cô ấy rất đầy đủ.
Vu Tiếu hỏi: "Cậu có đủ phiếu không? Không đủ thì tôi có."
Trương Vân Đóa nói: "Tôi dùng phiếu thịt đổi với cậu." Phiếu thịt là phiếu được tiệm cơm quốc doanh phát, cô ấy đương nhiên sẽ không lấy không phiếu vải của Vu Tiếu. Hơn nữa lúc ăn cơm ở trong tiệm, mỗi tuần cô ấy có thể được ăn một bữa thịt, phiếu thịt trước đó đều gửi về nhà, bây giờ vừa hay dùng để đổi phiếu vải.
Vu Tiếu đương nhiên không từ chối: "Một phiếu thịt đổi cho cậu hai phiếu vải." Bạn bè như vậy mới có thể lâu dài, mặc dù cô không để ý một hai tấm phiếu, nhưng thời gian dài về sau, trong lòng cô chắc chắn sẽ hơi khó chịu. Vì vậy cô thích tính cách không muốn chiếm hoi của người khác này của Trương Vân Đóa.
Hai người đến Cung Tiêu Xã, người đến Cung Tiêu Xã ở thị trấn không nhiều, đặc biệt bây giờ là mùa đông, càng hiu quạnh hơn. Hai người vừa vào đến sảnh đã nghe thấy có người gọi: "Trợ lý Vu, trợ lý Trương, hai người mau đến đây, Ao Tử Sơn quê các cô lên báo rồi." Người gọi bọn họ là nhân viên bán hàng của Cung Tiêu Xã, nửa năm gần đây có quan hệ không tồi với bọn họ, nhân viên bán hàng này thi thoảng sẽ đến tiệm cơm mua thức ăn suất ăn, có lúc sẽ mua về nhà, bởi vì thức ăn suất rẻ. Cũng vì vậy mà quan hệ giữa người bán hàng và bọn họ không tệ, Cung Tiêu Xã thi thoảng có những mặt hàng hiếm khi mới thấy có, cô ấy sẽ báo cho bọn họ, cô ấy cũng thường xuyên giúp Vu Tiếu mua thịt.
Nghe thấy Ao Tử Sơn lên báo, Vu Tiếu hơi tò mò, Trương Vân Đóa thì phấn khích. Vu Tiếu là người hiện đại, cô không hề thấy mới lạ gì với việc được đăng báo, nhưng Trương Vân Đóa thì khác, người ở niên đại này coi việc được lên báo là một niềm vinh dự.
Vu Tiếu còn chưa nói gì, Trương Vân Đóa đã căng thẳng hỏi: "Nội dung là gì, sao lại được lên báo."
Người bán hàng: "Là việc nuôi lợn, Ao Tử Sơn nuôi được lợn rất to, trên báo có viết, chính phủ định mở xưởng nuôi lợn ở chỗ bọn cô." Nghe thấy việc này Vu Tiếu liên hiểu ra, Trương Vân Đóa cũng hiểu. Vu Tiếu nghĩ, cho dù không có cô và Châu Mật Hồng, nữ chủ Kim Linh vẫn đi theo tình tiết truyện. Nhưng mà, việc này là chuyện tốt đối với Ao Tử Sơn, Ao Tử Sơn mở xưởng nuôi gia súc, sẽ có thêm rất nhiều vị trí công việc. Đồng thời, bà con muốn ăn thịt cũng không còn thiếu nguồn cung như trước. Suy cho cùng thì là nữ chủ đang tạo phúc cho chính phủ.
Trương Van Đóa nói: "Thì ra là việc này à, tháng trước tôi về nhà từng nghe cha nhắc đến, lúc đó vẫn còn chưa xong, không ngờ tháng này đã thành công rồi." Trương Vân Đóa cũng vui mừng, mặc dù lợn là do Kim Linh nuôi, nhưng cha cô ấy là đại đội trưởng, cũng có một phần công lao: "Thanh niên Kim thật giỏi, từ khi xuống nông thôn thanh niên Kim đã rất chăm chỉ rồi."
Vu Tiếu cười nói: "Đúng vậy, thanh niên Kim không chỉ chăm chỉ, trước đây lúc tôi còn là thanh niên trí thức, cô ấy cũng rất quan tâm đến tôi."
Vu Tiếu nói như vậy, Trương Vân Đóa nhớ đến sự việc hồi đó: "Hồi đó cậu lên núi xong không thấy về, chúng tôi đi tìm cậu, cô ấy ngã lăn từ trên núi xuống. Cậu giúp cô ấy giặt quần áo, cũng lăn xuống nước. Hai người đúng là thú vị."
Vu Tiếu nghĩ, đáng tiếc Kim Linh đó không phải là Kim Linh bây giờ.
Người bán hàng: "Hai người rất quen thuộc với người biết nuôi lợn kia sao?" Cô ấy tò mò hỏi thăm, thực ra thì là Cung Tiêu Xã quá nhàn hạ, niên đại này không có hoạt động giải trí, vì vậy tám chuyện cũng là một trong những tiết mục giải trí của bọn họ.
Vu Tiếu nói: "Quen, cô ấy là thanh niên trí thức xuống nông thôn, tôi trước đây cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, chúng tôi ở cùng nhau."
Mắt người bán hàng sáng lên: "Chẳng trách, cô có thể nói với tôi vài chuyện về cô ấy không?" Về nhà cô ấy có thể chém gió trước mặt người nhà.
Vu Tiếu nói: "Tôi và thanh niên Kim ở với nhau không lâu, tháng mười một năm ngoái tôi xuống nông thôn, tháng tư năm nay đã lấy chồng rồi, nếu như nói về chuyện của thanh niên Kim thì không hiểu bằng Vân Đóa."
Trương Vân Đóa nói: "Thanh niên Kim lúc mới xuống nông thôn cực kỳ gầy, dáng người nhỏ bé, nhưng mà cô ấy chăm chỉ, làm việc gì cũng cố gắng..." Ấn tượng của Trương Vân Đóa đối với Kim Linh rất tốt, thêm nữa bây giờ Kim Linh lại nuôi lợn thành công, ấn tượng của cô ấy với Kim Linh càng tốt hơn.
Ba người nói chuyện một lúc, đợi sau khi Trương Vân Đóa nói hết những chuyện biết về Kim Linh, người bán hàng còn cảm thấy chưa đủ đã.
Vu Tiếu nói: "Chị, bên chị bao giờ có bông? Có thể để lại cho em mấy cân không?"
Người bán hàng nói: "Sau khi có bông đều bị những nhà có quan hệ mua hết rồi. Có thể em không biết, thực ra số bông mỗi lần đưa đến thì có hai phần ba đã được mua rồi, một phần ba số còn lại mang ra bán, trong mắt những người không biết chuyện thì đều cho rằng bị mua hết rồi, mình đến quá muộn. Thực ra quả thực cũng bị mua mất rồi, chỉ là bị người có quan hệ mua hết. Dù sao đều là bán, đều trả tiền, đối với Cung Tiêu Xã bọn chị chẳng có gì khác biệt."
Vu Tiếu cũng không có ý kiến gì với việc này, người có quan hệ dùng quan hệ cũng rất bình thường. Đừng nói ở niên đại này, ở hiện đại người có quan hệ mà không dùng có tồn tại không?
Cũng giống như túi xách bản giới hạn, không phải đều là khách hàng có quen với quản lý thì mới mua được sao?
Vu Tiếu nói: "Vậy chị có thể nhờ mối quan hệ mua giúp em mười cân không? Những thứ khác đều dễ nói."
Người bán hàng cười cười: "Được, đợi có bông đến chị sẽ nhờ giúp em, nhưng mà em phải chuẩn bị sẵn phiếu. Đừng để đến lúc chị giữ lại bông rồi, em lại không có phiếu, vậy thì vẫn phải để cho người khác."
Vu Tiếu sảng khoái nói: "Chị yên tâm, em có."
Thực ra Trương Vân Đóa cũng muốn mua bông, nhưng cô ấy không có phiếu nên không nói gì. Vu Tiếu đã đổi phiếu vải với cô ấy rồi, cô ấy sẽ không biết lịch sự mà hỏi chuyện phiếu bông. Sau khi nhờ vả người bán hàng xong, Vu Tiếu và Trương Vân Đóa rời khỏi.
Vu Tiếu tưởng rằng chuyện bông sẽ không nhanh như vậy, cô nào biết mới ba ngày sau, người bán hàng đã đến tiệm cơm quốc doanh tìm cô. Mười cân bông, cô ấy đã giữ lại cho cô rồi.
Lúc Vu Tiếu mua mười cân bông còn đưa cho cô ấy thêm một tấm phiếu dầu. Người bán hàng không thiếu phiếu vải, bởi vì Cung Tiêu Xã có vải lỗi không cần dùng phiếu, nhân viên có thể mua, vì vậy cô ấy càng thích phiếu dầu hơn, dầu ở trong niên đại này có hạn, không đủ dùng phải dùng phiếu dầu để mua, nhưng phiếu dầu rất ít.
Vu Tiếu chở mười cân bông về nhà, bà Kha đã về quê, mỗi lần bà cũng chỉ ở lại hai ngày rồi đi, vì vậy bông vừa mua được bà đương nhiên không cầm về.
"Em Vu đi làm về rồi à." Vu Tiếu về đến nhà gặp hàng xóm ở bên cạnh, người ta khách sáo chào hỏi.
"Em đi làm về rồi, chị chuẩn bị nấu cơm ạ?" Cô nhìn thấy ống khói ở phòng bếp nhà họ đã bốc khói.
Vu Tiếu ít tiếp xúc với nhà này, tiếp xúc nhiều nhất là cuối tuần lúc bọn họ mới chuyển vào từng đến chào hỏi cô, bởi vì là hàng xóm mà. Thực ra, Vu Tiếu không tiếp xúc quá nhiều với mọi người, dù sao ngày nào cô cũng phải đi làm.
Người đó nói: "Chị làm rồi, mùa đông trời lạnh, làm sớm ăn sớm, có thể lên giường sớm. Mỗi ngày em đi làm, trên đường gió thổi, chắc cũng lạnh đúng không?”
Vu Tiếu nói: "Vâng, lạnh đến mức ngày nào em cũng chỉ muốn nằm ì trên giường."
Người đó nghe xong không nhịn được cười.
Đây là một người phụ nữ dịu dàng, tính cách khác hoàn toàn với vợ Thi Cần, lúc cười trông càng dịu dàng hơn, lúc nói chuyện cũng dịu dàng, vừa nhìn đã biết được dạy dỗ tốt.
Hai người hàn huyên một lúc, Vu Tiếu liền về nhà, trời mùa đông ăn gì thích nhất? Đương nhiên là canh nóng hổi rồi, Vu Tiếu dùng điểm thiện cảm đổi xương sườn ở cửa hàng hệ thống, sau đó cô cắt củ cải bắt đầu hầm canh xương, cũng không cần làm những món khác nữa, một bát canh xương sườn củ cải là được rồi.
Buổi tối hôm nay Kha Cảnh Dương về rất muộn, bình thường chưa đến sáu giờ anh đã về, hôm nay bảy giờ vẫn chưa thấy đâu. Vu Tiếu cũng không lo lắng, dù sao ở trong quân doanh sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đợi đến bảy giờ rưỡi, Kha Cảnh Dương rốt cục đã về, trên người vẫn còn hơi lạnh. Anh vừa về, Vu Tiếu đã bê canh lên: "Sao hôm nay anh về muộn thế?"
Kha Cảnh Dương: "Tạm thời có việc, trước tết anh phải đi tuyển quân." Vu Tiếu ngây ra.
Kha Cảnh Dương lại nói: "Đây là chuyện tốt, vốn là đi nơi khác tuyển quân, nhưng anh đổi với chiến hữu, anh đến quê em tuyển quân, tuyển quân phải ba tháng, chúng ta qua thăm ông bà nội em cũng không quá vội vã."
Vu Tiếu không ngờ còn có chuyện tốt này, đây quả thực là chuyện tốt, nhưng mà: "Ba tháng thì dài quá, em không thể xin nghỉ được tận ba tháng."
Kha Cảnh Dương đã sắp xếp xong hết rồi: "Đến lúc đó anh đưa em trở về rồi lại quay lại tiếp tục công việc."
Vu Tiếu: "Vậy thì không cần đâu, em có thể tự mình về, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của anh."
"Không được." Sao anh có thể yên tâm để mình cô trở về chứ.
Vu Tiếu cũng không lằng nhằng chuyện này nữa: "Vậy bao giờ anh bắt đầu đi tuyển quân?"
Kha Cảnh Dương: "Ngày 20 tháng 12."
Cũng có nghĩa là còn nửa tháng nữa: "Vậy không phải tết cũng ở bên đó sao?"
Kha Cảnh Dương: "Đúng vậy, em nói với mẹ một tiếng, mẹ còn đợi chúng ta về cùng ăn bữa cơm đoàn viên kìa."
Vu Tiếu: "Vậy em xin nghỉ về một chuyến, mang bông về cho mẹ luôn." Kha Cảnh Dương: "Ư."
Ngày hôm sau lúc Vu Tiếu đi làm, cô gọi điện thoại cho chủ nhiệm Bành: "Chủ nhiệm, cháu muốn xin nghỉ một tháng, từ khi cháu xuống nông thôn đến giờ chưa từng về quê. Sau khi cha cháu hi sinh, sức khỏe của ông bà nội cháu không tốt, vì vậy lần này chồng cháu đến quê cháu tuyển quân, cháu cũng muốn nhân cơ hội về thăm ông bà nội." Vu Tiếu không thích nói dối, vì vậy lúc xin nghỉ cô nói qua tình hình của mình.
Chủ nhiệm Bành nghe xong, thì ra là chuyện này, ông ấy liền nói: "Trùng hợp quá, đồng chí Vu Tiếu, cháu không cần xin nghỉ, bác trực tiếp phái cháu qua bên đó công tác là được."
Vu Tiếu khó hiểu: "Ý bác là?"
Chủ nhiệm Bành: "Chính là kế hoạch thức ăn suất. Lợi nhuận mà tiệm cơm quốc doanh chúng ta kiếm được cho chính phủ quá khả quan, vì vậy tiệm cơm quốc doanh cả nước chuẩn bị thực hiện theo, mà người được phái đi công tác chính là trợ lý của hai mươi tám tiệm cơm quốc doanh của thành phố Y chúng ta. Bác có thể viết báo cáo xin phái cháu đi trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận