Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chuong 82:

Chuong 82:Chuong 82:
Bà cụ Tống nói: "Không thành vấn đề, nhưng năm đồng thì nhiều quá, trước cứ đưa bà hai đồng."
"Vâng."
Sau khi bàn bạc với bà cụ Tống xong, Vu Tiếu và Châu Mật Hồng lập tức rời đi.
"Thanh niên trí thức Châu, thanh niên trí thức Vu." Nhậm Sóc đuổi theo gọi hai người lại.
Hai người đồng thời dừng bước và nhìn về phía Nhậm Sóc. Nhậm Sóc nói với vẻ hơi ngại: "Là như thế này, sau này chuyện cơm nước của chúng ta đều nhờ bà cụ Tống nấu, chỉ bằng lương thực cũng đặt chung một chỗ, tôi là đồng chí nam, ăn nhiều hơn đồng chí nữ các cô, cho nên hai cô tính là một phần, tôi một phần. Ngoài hai ký rưỡi gạo và hai ký rưỡi bột Phú Cường, hai cô còn góp nhiều hơn tôi một phần lương thực do đại đội phát, mấy ngày nữa tôi sẽ bù lại phần mình thiếu, sau này chúng ta cứ coi là một hộ, bà cụ Tống cũng đỡ phải phân chia, hai cô thấy sao?"
Châu Mật Hồng nói: "Tôi nghe không hiểu gì cả."
Nhậm Sóc: ".." Anh ta nhìn thẳng vào Vu Tiếu, dù Vu Tiếu nói năng nhỏ nhẹ, nhưng anh ta đã nhìn ra trong hai người thì Vu Tiếu mới là người làm chủ.
Vu Tiếu nói: "Được, như vậy quả thật bớt chuyện."
Nhậm Sóc bèn thuận theo nói: "Vậy trưa nay tôi cũng có thể ăn bánh canh rồi."
Thì ra anh ta là vì chuyện này mà đến.
Sau khi tách ra với Nhậm Sóc, Châu Mật Hồng lập tức tò mò hỏi: "Tiếu Tiếu, đây là ý gì vậy? Mình thật sự không hiểu. Cậu cũng biết đấy, thành tích của mình không tốt, nghe mấy chuyện phức tạp sẽ không hiểu."
Trong lòng Vu Tiếu thầm nghĩ, chuyện này chẳng liên quan gì đến thành tích tốt xấu cả được chứ?, cô giải thích: "Nói đơn giản chính là sau này hai người chúng ta góp chung mười ký lương thực, còn một mình anh ta sẽ góp mười ký lương thực, chính là mình cộng thêm cậu mới bằng anh ta, đã hiểu chưa? Bởi vì nam đồng chí ăn nhiều hơn chúng ta."
Châu Mật Hồng cười hì hì nói: "Cậu nói như vậy thì mình hiểu rồi. Nhưng mình vẫn còn một nghi vấn, tại sao cậu lại muốn nhờ Tiểu Thông đưa bữa sáng?" Tiếu Tiếu là một người lương thiện, dịu dàng và chu đáo, đáng lí không nên đưa ra loại yêu cầu này mới đúng. Vì vậy Châu Mật Hồng cảm thấy nhất định là Tiếu Tiếu có nguyên nhân nào đó.
Vu Tiếu tất nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Châu Mật Hồng, mà dù có biết cũng không cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì cô biết nguyên chủ ở trong lòng Châu Mật Hồng đã được lắp thấu kính ba trăm sáu mươi độ không góc chết. Nhưng đối mặt với vấn đề của Châu Mật Hồng, cô vẫn giải thích tf mỉ: "Bà cụ Tống may quần áo cho mình lại không chịu thu tiền, nhưng hoàn cảnh của hai bà cháu cũng rất khó khăn, cho nên mình không thể chiếm tiện nghi của bà ấy được. Đối với mình mà nói, uống ít đi một chút sữa bột cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng với Tống Tiểu Thông thì có thể giúp cậu bé bồi bổ thân thể." Cho dù chút sữa đó không mang lại hiệu quả lớn, nhưng vẫn giúp ích phần nào. Cô nói tiếp: "Chỉ là, nếu lúc chúng ta đến ăn sáng lại cho Tiểu Thông uống, một lần hai lần bà cụ còn có thể tiếp nhận, nhưng nếu nhiều lần thì bà ấy sẽ ngại. Còn nếu là ở ký túc xá thanh niên trí thức, lúc Tiểu Thông giao đồ ăn sáng đến, chúng ta cho cậu bé uống, bà cụ sẽ không biết."
Châu Mật Hồng nghe xong thì cảm động nói: "Tiếu Tiếu, cậu thật tốt bụng." Cũng chỉ có người lương thiện như Tiếu Tiếu mới có thể không sợ sống chết cứu cô ay ở đời trước, cuối cùng nộp luôn cả mạng mình.
Vu Tiếu: "..."
"Nhưng mà Tiếu Tiếu này, Tống Tiểu Thông sẽ nói cho bà cụ Tống biết chứ?" Châu Mật Hồng lại nói: "Vậy thì bà cụ Tống vẫn sẽ biết."
Vu Tiếu ừ một tiếng rồi nói: "Nhưng tận mắt chứng kiến và nghe kể không giống nhau, ít nhất có thể giảm bớt sự khó xử và ngượng ngùng của bà cụ."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã về tới ký túc xá thanh niên trí thức, Kim Linh và Lâm Ai Dao chuẩn bị đi làm, Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan vẫn còn đang ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận