Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chuong 220:

Chuong 220:Chuong 220:
Bà Kha nghe xong liền đưa chứng nhận người thân quân nhân cho anh lái xe: "Đồng chí, tôi là người nhà của quân nhân, con trai tôi ở quân khu Bắc Cảng, tên là Kha Cảnh Dương. Tôi muốn đến thăm con trai, có thể cho tôi đi nhờ được không?" Trước đây bà đi nhờ xe này rất nhiều lần, chỉ là không phải anh lái xe này mà thôi, lái xe trước đây đều biết bà rồi, nhưng đồng chí này không biết.
Anh lái xe nhìn chứng nhận người thân quân nhân liền nhiệt tình nói: "Thì ra là mẹ của tiểu đoàn trưởng Kha Cảnh Dương à? Thím mau lên xe đi ạ."
"Ấy, cảm ơn đồng chí, con trai tôi gần đây thế nào? Có ra ngoài làm nhiệm vụ không?" Bà Kha động tác nhanh nhẹn trèo lên xe.
Việc Kha Cảnh Dương có ra ngoài làm nhiệm vụ hay không không phải việc anh lái xe có thể biết được, nhưng mà: "Hai hôm nay ở trong quân khu cháu vẫn thấy tiểu đoàn trưởng Kha."
Vậy là không đi làm nhiệm vụ, bà Kha yên tâm rồi.
Một lúc sau càng ngày càng nhiều người đến, bà Kha ngồi xuống thùng phía sau xe, dù sao bà cũng đến sau, chỗ ngồi ở ghế phụ chắc chắn đã có người rồi, vì vậy bà không thể chiếm vị trí của người khác. Mấy quân tau ra ngoài mua đồ cũng lên thùng xe, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xa lạ ngồi ở đó, họ nhiệt tình chào hỏi: "Chào thím, thím cũng đến quân khu Bắc Cảng ạ?"
"Đúng rồi thím, thím mới đến ạ? Trước đây chưa từng gặp thím."
Bà Kha đáp: "Tôi đến thăm con trai, tôi là người bản địa."
Xe hậu cần đi hai tiếng thì đến quân khu Bắc Cảng. Nhưng mà chỉ đến cửa quân khu, lúc đi vào người nào cũng phải lấy giấy chứng nhận ra kiểm tra. Lúc đến bà Kha, bà lấy chứng nhận người thân quân nhân ra, nhưng mà mặc dù bà có giấy chứng nhận nhưng lại không được vào, đi vào quân khu Bắc Cảng còn phải có chứng nhận ở lại. Bà Kha cũng không phải lần đầu tiên đến, được nhiên biết quy tắc, bà sảng khoái nói: "Đồng chí, tôi đến tìm con trai tôi, nó tên Kha Cảnh Dương, phiền đồng chí giúp tôi gọi nó một tiếng."
Binh sĩ đứng gác: "Thì ra là đến tìm tiểu đoàn trưởng Kha, xin đợi một chút."
Kha Cảnh Dương vừa mới ăn cơm trưa xong đang ở kí túc xá nghỉ ngơi. Đàn ông độc thân giống như anh, hoặc là quân nhân đã kết hôn nhưng người nhà không tùy quân đều ở kí túc xá tập thể.
"Cốc cốc cốc..."
Lúc binh sĩ đứng gác đến gọi, anh vừa mới nhắm mắt đang ngáy nhẹ. Nghe thấy tiếng gõ cửa, một binh sĩ trong ký túc xá mở cửa: "Binh sĩ Lục à, cậu đến tìm ai?"
Binh sĩ Lục đáp: "Xin hỏi tiểu đoàn trưởng Kha có ở đây không? Mẹ anh ấy đang đợi ở cửa."
Kha Cảnh Dương đang nhắm mắt định ngủ trưa thì lập tức mở mắt ra, mẹ anh đến rồi? Đến vào giờ này chắc là vẫn chưa ăn cơm. Kha Cảnh Dương thật lòng không muốn gặp mẹ nhưng lo lắng bà đói bụng nên chỉ đành đứng dậy.
Hơn một tháng không gặp con trai, bà Kha cũng nhớ con, nhìn thấy con trai đi từ xa đến, bà Kha cười híp mắt gọi: "Con trai..." Không đợi con trai lại gần, bà đã gọi to.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"Kha Cảnh Dương ký tên vào sổ trước, sau đó đưa mẹ vào trong: "Chắc mẹ chưa ăn cơm đúng không? Con đưa mẹ đến nhà ăn xem còn gì ăn không. Nếu như không còn thì con đến nhà chiến hữu hỏi xem."
Bà Kha nói: "Mẹ không đói, không cần phiền phức như vậy" Sao lại không đói chứ? Nhưng mà bà không muốn thêm phiền phức cho con trai: "Lần này mẹ đến có mang tương đậu và tương thịt cho con."
Nghĩ đến tương đậu và tương thịt mẹ làm, Kha Cảnh Dương vừa ăn no xong đã thấy đói bụng. Anh vươn tay đỡ lấy gùi trên lưng mẹ sau đó đeo lên lưng mình: "Qua tết con về nhà, nào cần mẹ vất vả đến đây." Bà Kha không he cảm thấy vất vả chút nào, bà còn thần bí nói: "Thực ra thì, mẹ đến còn có một việc muốn nói với con."
Nhìn dáng vẻ của mẹ, Kha Cảnh Dương không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn mẹ anh lại định giới thiệu cô gái nhà nào đó cho anh rồi. Phản ứng đầu tiên của Kha Cảnh Dương chính là anh thực sự sợ rồi, mẹ anh trong mắt anh còn đáng sợ hơn cả phần tử đối địch trong nhiệm vụ đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận