Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 145:

Chương 145:Chương 145:
Mọi người cũng rất vui vẻ, không những thế còn nói với Vu Tiếu, sau này có phiếu thịt bọn họ còn muốn đổi thêm. Đổi mấy lần xong trong tay cô chỉ còn phiếu thịt một cân rưỡi, hôm nay quyết định dùng hết.
Sáng sớm, trời vẫn còn tối đen, Vu Tiếu và Lâm Ái Dao đã tỉnh dậy. Hai người đến nhà bà cụ Tống ăn sáng trước rồi mới đi bộ lên thị trấn.
Bọn họ đi mua thịt trước rồi mới đến bưu điện. Đợi gửi xong đồ, hai người vừa ra khỏi cửa Vu Tiếu đã gặp phải người quen.
"Tiếu Tiếu." Bà Kha nhìn thấy Vu Tiếu, mắt bà sáng lên. Bà cũng đến bưu điện gửi thư, nhưng mà là giúp thanh niên trí thức trong thôn gửi, bà không ngờ lại gặp Vu Tiếu ở đây: "Ấy, Tiếu Tiếu à, chúng ta có duyên quá, lại gặp nhau ở đây." Kể ra thì, sau khi con trai ra viện, bà còn nhắc đến Vu Tiếu mấy ngày liền, nhưng con trai bị mà càm ràm nhiều đã về đơn vị, bà cũng hết cách. Sau đó mấy tâm tư định tác hợp với Vu Tiếu cũng đành thôi.
Hôm nay gặp được cô gái nhỏ ở đây, cô đã khác lúc mới quen biết ở bệnh viện rất nhiều. Lúc đó, cô gái nhỏ mặc quần áo có không ít miếng vá, nhưng lúc này, quần áo cô mặc đều là quần áo mới. Quần dài vải vân chéo màu đen, sơ mi trắng, bên ngoài là áo len đen, cả người trông... trông rất ra dáng thanh niên trí thức, giống thanh niên trí thức trong thành phố.
Vu Tiếu cũng không ngờ gặp được bà Kha ở đây: "Cháu chào bác gái, không ngờ gặp bác ở đây, vốn dĩ cháu định đến nhà bác thăm đồng chí Kha, vết thương của đồng chí Kha khỏi chưa ạ?"
Nhắc đến con trai, bà Kha thực sự cảm thấy con cái đều là món nợ, bà chỉ nói có mỗi một câu đi coi mắt trước mặt con trai mà con trai đã trốn về đơn vị: "Thằng nhóc ấy về đơn vị rồi, đơn vị có việc khẩn cấp nên nó về rồi." Cho dù con trai có không hiểu chuyện thế nào thì ở trước mặt người ngoài, bà vẫn luôn bảo vệ con trai mình, loại lời nói như trốn coi mắt bà sẽ không nói.
"Vậy hả... Đồng chí Kha thật là một đồng chí tốt, tận tâm lại vĩ đại, là niềm tự hào của bác gái."Vu Tiếu rất kính trọng quân nhân, cho dù là quân nhân ở đây hay là quân nhân trong thế giới hiện thực, đều đáng để mọi người kính trọng. Chỗ nào có nguy hiểm, bọn họ vĩnh viễn luôn ở tuyến đầu.
Nghe Vu Tiếu khen con trai, bà Kha lại bất giác lộ ra nụ cười tự hào: "Đứa trẻ này cũng chỉ có mỗi điểm này tốt."
Nói chuyện được một lúc, Vu Tiếu liền nói: "Bác gái à, chúng cháu về trước đây, rảnh cháu sẽ đến thăm bác." Đồng chí Kha xuất viện rồi cô nên đến nhà thăm hỏi, nhưng bởi vì cô gái xuyên sách Kim Linh đến làm cô quên mất chuyện này.
Bà Kha: "Ấy, được, bác ở nhà đợi cháu." Sau khi tạm biệt bà Kha, Vu Tiếu và Lâm Ái Dao trở về.
Bữa trưa ngày hôm nay ở nhà bà cụ Tống đương nhiên là thịt kho tàu, tiền năm người chia đều, bà cụ Tống, Tống Tiểu Thông, Nhậm Sóc, Vu Tiếu và Lâm Ái Dao. Tiền thịt, tiền phiếu, tiền gia vị, bởi vì ai cũng trả tiền nên mọi người ăn không thấy chút áp lực nào. Hơn nữa, một tháng cũng chỉ xa xỈ một lần này, Nhậm Sóc là người có tiền, đương nhiên sẽ bỏ ra được. Lâm Ái Dao chăm chỉ lại giỏi giang, cũng tiết kiệm được không ít tiền, đương nhiên cũng bỏ ra được. Bà cụ Tống mặc dù tiếc tiền nhưng có thể mua được thịt bồi bổ thân thể cho đứa trẻ, bà cũng bằng lòng. Một bữa này tính ra mỗi người phải đưa cho Vu Tiếu một đồng.
Nhưng mà, buổi chiều Vu Tiếu đã trả lại tiền của bà cụ Tống và Tống Tiểu Thông, bởi vì Vu Tiếu muốn nhờ bà cụ Tống giúp cô làm váy, hai đồng này coi như là tiền công.
Vu Tiếu cầm vở vẽ mẫu váy cô muốn lên trên đó: "Bà ơi, bà xem này, là váy như vậy." Cô vẽ hai chiếc váy trên quyển vở, một chiếc là váy liền, váy liền màu xanh lam cổ tròn dùng vải nhung tăm, chính là váy liền áo của niên đại này. Nhưng mà váy liền áo của niên đại này mặc vào mùa hè, là loại cộc tay, mà loại cô muốn là dài tay. Mà một chiếc váy khác là chân váy màu đen dùng vải bông chéo dày, về màu sắc thì hai chiếc đều phù hợp với niên đại này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận