Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chuong 283:

Chuong 283:Chuong 283:
Kha Cảnh Dương thấy cô im lặng nghe suốt chặng đường, cũng không nói gì nhiều, anh cụp mắt nhìn cô: "Có phải rất buồn chán hay không?"
Vu Tiếu lắc đầu: "Không đâu, chỉ là em rất bội phục sự kiên trì của các anh." Trước khi hoàn thành xuất sắc bất cứ một việc nào đó, đương nhiên phải bỏ ra công sức gấp trăm nghìn lần. Sự thành công của cách mạng, sự thành lập của đất nước mới... hoặc là những trạng nguyên trong kì thi cấp ba, kì thi đại học, đằng sau hai chữ trạng nguyên, là sự nỗ lực không ngừng trong suốt ba năm cấp hai, ba năm cấp ba. Vì vậy, sự thành công của mỗi một việc đều không phải là ngẫu nhiên. Vu Tiếu tự nhận mình không phải là người cố gắng, cũng không phải là người có nghị lực, đời này của cô, chắc chỉ có thể kiên trì mỗi việc bảo vệ làn da, phụ nữ yêu cái đẹp mà.
Kha Cảnh Dương nói: "Em đúng là một người khác biệt." Lúc nói chuyện với cô, dường như cô có thể dẫn dắt anh nói mãi không ngừng. Trước đây Kha Cảnh Dương không thích kết hôn, không chỉ bởi vì không muốn một ngày nào đó mình hy sinh để lại vợ con bơ vơ, còn một nguyên nhân quan trọng nữa là anh không tìm được tri kỷ về tâm hồn. Anh là sinh viên đại học hiếm có trong thời đại này, mặc dù anh sẽ không khinh thường những người chưa từng đi học, nhưng hai người có kiến thức bất đồng, học thức cũng bất đồng sống với nhau, đến nói chuyện cũng là một loại gánh nặng. Người bạn đời mà anh kỳ vọng là một người giúp chồng giáo dục con cái, hơn nữa còn phải có chủ đề nói chuyện chung với anh, có thể biết anh đang nói gì.
Lúc này, anh cảm thấy người vợ hợp tác kết hôn bên cạnh mình chính là người đó. Anh nói chuyện huấn luyện hàng ngày, cô sẽ không cảm thấy buồn chán, cũng không cảm thấy bọn họ vất vả, mà chỉ cảm thấy bọn họ kiên định. Lúc anh nói mỗi tháng giúp đỡ cô nhi viện mười lăm đồng, cô không phải tiếc tiền mà là kính phục những liệt sĩ đã hi sinh kia.
Cho dù là chồng nuôi vợ, anh cũng cảm thấy là chuyện nên làm, đây là trách nhiệm của người đàn ông. Nhưng trong lòng anh cũng hy vọng có một người cùng tiến bộ với anh.
Thực ra nếu Kha Cảnh Dương nói suy nghĩ này với Vu Tiếu, Vu Tiếu sẽ dùng cách nghĩ của người hiện đại nói với anh, đây có lẽ là thích mà người hiện đại thường nói.
Mà thứ Vu Tiếu cần ở thế giới này không phải là thích. Cô cảm thấy mình không gánh vác nổi hậu quả của thích, cũng có thể nói là cô sẽ không cắt đứt được sự nhớ mong sau khi thích.
"Em chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi." Vu Tiếu nói: "Thực ra, nếu như có thể, em muốn mỗi ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh, sau đó..." Đọc tiểu thuyết, xem điện thoại, thoải mái trôi qua một ngày đợi ngày hôm sau. "Sau đó?" Kha Cảnh Dương hỏi.
"Sau đó vận động, rèn luyện thân thể, rồi đợi trời tối?" Vu Tiếu cười nói.
"Bây giờ cũng có thể." Kha Cảnh Dương nói.
"A?" Vu Tiếu mở to mắt nhìn anh.
Kha Cảnh Dương nói: "Cho dù em muốn làm việc gì anh đều sẽ ủng hộ em." Mặc dù hợp tác kết hôn, nhưng anh cũng coi cô như bạn bè, kể ra thì, bởi vì quan hệ hợp tác kết hôn nên có thể nói cô là người bạn thân mật nhất.
Vu Tiếu cười nhàn nhạt: "Cảm ơn anh, cho dù anh muốn làm gì... em nghĩ rồi sẽ ủng hộ anh."
Kha Cảnh Dương: ".." Anh không nhịn được cười. Cô gái nhỏ này cũng rất nghịch ngợm đáng yêu.
Hai người đi một lúc về đến cửa nhà khách: "Anh về đi, em lên đây, sáng mai gặp."
Kha Cảnh Dương: "Sáng mai em muốn ăn gì? Anh đến nhà ăn mua cho em."
Vu Tiếu nói: "Nếu có trứng luộc thì mua hai quả, nếu không có thì mua màn thầu."
Kha Cảnh Dương: "Được."
Vu Tiếu: "Vậy em lên đây, bai bai."
"Bai bai." Kha Cảnh Dương nhìn cô lên tầng.
Lên tầng trên, Vu Tiếu lịch sự gõ cửa trước, tránh cô đột ngột đi vào, làm phiền đến người ta: "Tôi ở phòng này, xin hỏi bên trong có người không?”
"Có, mời vào."
Vu Tiếu nghe thấy tiếng đáp, cô dùng chìa khóa mở cửa, cô đi vào nhìn thấy cô gái nằm trên giường. Nhưng mà niên đại này không có tiết mục giải trí, vì vậy cô gái cũng chỉ nằm vậy thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận