Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 114:

Chương 114:Chương 114:
"Cô hôm đó ở Cung Tiêu Xã, vừa ghét bỏ vừa chỉ trích đồng chí Kha, hôm nay lại nói đối phương là cóc ghẻ, nhưng cô không vừa ý, vì sao vẫn còn bảo đồng chí Kha mua đồ cho cô ở Cung Tiêu Xã? Đống đồ đó hết bốn đồng đấy."
Giọng nói của Vu Tiếu khe khẽ, lại nhỏ nhẹ, lúc cô nói, cả người trốn sau lưng mẹ Kha, chỉ thò mỗi cái đầu ra, trông có vẻ rất yếu đuối.
Mà so với Ôn Nhu chua ngoa, mọi người không cần nói cũng đều tin Vu Tiếu. Hơn nữa vào những năm này tiền nhà ai không phải là tiền chứ, không vừa ý đối phương còn đòi đối phương mua cho mình đồ hết bốn đồng, vậy quả thực quá đáng quá.
Vì vậy, đây không phải là phụ nữ đào mỏ thì là cái gì?
"Cô... tiện nhân nhà cô.." Ôn Nhu mắng to. Đời này cô ta chưa từng bị bắt nạt như vậy.
Vu Tiếu vừa nghe thấy cô ta mắng nhiếc lại nói tiếp: "Sao cô lại mắng người khác chứ? Mặc dù cha tôi mất rồi, mẹ tôi đi bước nữa lúc tôi còn rất nhỏ, nhưng tôi không phải tiện nhân, cha tôi là liệt sĩ, con gái của liệt sĩ sao có thể là tiện nhân chứ?"
Mọi người vừa nghe Vu Tiếu là con của liệt sĩ, lại nhìn tác phong của Ôn Nhu, liền bắt đầu chỉ trích Ôn Nhu.
"Cô còn nói mình là hoàng hoa đại khuê nữ, mắng người khác còn thô lỗ hơn cả phụ nữ bốn mươi tuổi."
"Đúng vậy, bắt nạt con liệt sĩ là bị bắt vào đồn công an đấy."
"Lớn lên xinh đẹp như vậy, mà cái mồm thật xấu xa."
Mẹ Kha cũng lớn tiếng nói: "Không được, cô mắng con trai tôi là cóc ghẻ, lại mắng Tiếu Tiếu là tiện nhân, một lúc mắng hai quân nhân, phải bị bắt vào đồn công an. Các vị hương thân phụ lão, mọi người giúp tôi bắt cô ta vào đồn công an."
"Tôi giúp."
“Tôi cũng giúp."
Mấy người phụ nữ đang đứng xem xắn tay áo lên, chuẩn bị ra tay.
Vu Tiếu nhân cơ hội lại nói: "Chủ tịch nói, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, nhìn thấy các chị, các cô, các bác, cháu liền cảm thấy mọi người chính là tấm gương tốt để phụ nữ chúng ta học tập, là một nửa bầu trời trong lòng chúng ta."
Mọi người được Vu Tiếu khen như vậy thì tinh thần trách nhiệm càng cao hơn.
Ôn Nhu thấy ở đây người nhiều, cô biết mình còn ở đây sẽ chịu thiệt, cô ta quay người bỏ chạy.
Có mấy người phụ nữ thích gây chuyện còn cố ý nói với theo mấy câu, hơn nữa còn to tiếng: "Hoàng hoa đại khuê nữ, cô đừng chạy nhanh thế. " Ôn Nhu nghe thấy chạy càng nhanh hơn.
Vu Tiếu bốc một nắm kẹo hoa quả từ trong cặp sách luôn mang theo bên người ra: "Các chị, các cô, các bác, cảm ơn mọi người giúp đỡ, đây là tấm lòng của cháu, mọi người đừng chê." Cô chia cho mỗi người hai viên kẹo hoa quả.
"Không cần, không cần đâu, cháu giữ lại ăn đi."
"Đúng vậy, mọi người cũng không làm gì cả."
Vu Tiếu nói: "Vậy không được, làm người phải biết cảm ơn, người lớn trong nhà cháu có nói, việc tốt không chia lớn hay nhỏ, một củ khoai tây cũng là ân tình, một nắm gạo cũng là ân tình, một câu nói cũng là ân tình." Nói xong cô lại cúi người: "Cảm ơn mọi người."...
Vu Tiếu vừa giả vờ là bạch liên hoa xong cùng mẹ Kha rời khỏi bệnh viện, lần đầu tiên Vu Tiếu giả vờ là bạch liên hoa, còn là học từ trong tiểu thuyết, cô cảm thấy rất thú vị.
Mẹ Kha khoác tay Vu Tiếu nói: "Tiếu Tiếu, cháu đừng tin lời cô gái đó, Cảnh Dương nhà bác chưa hề có con, bác đang tìm con dâu, không hề quan trọng hoàn cảnh gia đình, chỉ coi trọng nhân phẩm thôi."
Vu Tiếu ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu đương nhiên sẽ tin tưởng bác gái, phụ nữ giỏi giang như bác, chắc chắn là người coi trọng nhân phẩm."
Mẹ Kha hơi chột dạ, thực ra bà rất coi trọng hoàn cảnh gia đình của con dâu, nhưng bà không thể nói ra, nói ra chỉ sợ cô gái này ghét bà. Vì vậy bà chỉ đành mặt dày tiếp tục nói: "Đương nhiên rồi, con trai bác là quân nhân, bác làm sao có thể làm quân nhân mất thể diện chứ."
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đến nhà khách: "Tiếu Tiếu, bác không vào đâu, cháu nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Vu Tiếu gật đầu: "Bác gái yên tâm, cháu sẽ nghỉ ngơi thật tốt ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận