Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 381:
Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương về đến nhà, Kha Cảnh Dương tò mò hỏi: "Cô ta đã làm gì?"
Vu Tiếu đẩy tay anh ra: "Không phải là hoa đào của anh thì còn là gì nữa?"
Kha Cảnh Dương cảm thấy mình rất oan ức: "Việc này cũng không thể trách anh, chỉ trách cha mẹ anh sinh ra anh quá đẹp trai mà thôi."
Vu Tiếu không nhịn được đạp anh một phát: "Anh có biết liêm sỉ không hả?"
Kha Cảnh Dương tránh thoát: "Không cần để ý đến cô ta."
Mắt Vu Tiếu sáng lên muốn hóng hớt, cô bước đến ôm lấy cánh tay anh: "Vậy anh kể cho em nghe chuyện của bọn anh đi."Cô biết người đàn ông này không thích Đồ Hữu Hi, vì vậy cô mới có hứng thú về chuyện của bọn họ.
Kha Cảnh Dương vừa nhìn thấy ánh mắt cô đã thấy sợ rồi, nhưng mà: "Đi ngủ anh nói cho em."
Vu Tiếu hừ một tiếng quay người đi tắm.
Kha Cảnh Dương rất bất đắc dĩ, cũng cảm thấy mình oan uổng. Vốn dĩ khoảng thời gian này anh đang thể hiện rất tốt, anh cảm thấy mình đã gần đạt được mục đích rồi, ai ngờ lại bị Đồ Hữu Hi phá hoại. Nghĩ đến đây, mắt Kha Cảnh Dương tối đi, anh rất ghét đối phó với chuyện như vậy, vì vậy trước nay không dính vào bất cứ chuyện gì liên quan đến quan hệ nam nữ, ai ngờ anh đã kết hôn rồi, Đồ Hữu Hi vẫn còn tìm đến đây.
Vu Tiếu tắm xong liền về phòng ngủ, nhưng mà cô không ngủ được, cô không biết Đồ Hữu Hi đặc biệt đến tìm Kha Cảnh Dương, hay là đến thăm Đồ Hữu Lượng thuận tiện đến đây. Nhưng dù thế nào, nếu Đồ Hữu Hi đã nói những lời như vậy, có thể thấy cô ta vẫn có ý với Kha Cảnh Dương, cô ta chắc sẽ không dừng lại. Vì vậy, Vu Tiếu đợi chiêu tiếp theo của cô ta.
Ngày mai là chủ nhật, Vu Tiếu được nghỉ vì vậy buổi sáng cô ngủ nướng. Đợi đến khi cô tỉnh lại, Kha Cảnh Dương đã đến nhà ăn mua đồ ăn sáng, anh cũng luộc xong trứng rồi.
Lúc ăn sáng, Vu Tiếu nói: "Trong nhà hết rau rồi, tý nữa chúng ta đến đại đội sản xuất ở gần đây mua rau xanh đi."
Chủ nhật Kha Cảnh Dương cũng được nghỉ, đương nhiên anh không có ý kiến gì.
Hai vợ chồng ăn xong bữa sáng liền ra ngoài, Kha Cảnh Dương đèo Vu Tiếu trên chiếc xe đạp kiểu nữ. Vừa mới đi ra khỏi dãy nhà đầu tiên đã nhìn thấy Đồ Hữu Hi đi đến.
Vu Tiếu bất mãn véo một cái lên eo Kha Cảnh Dương, cô chẳng hề lưu tình. Nhưng mà, người đàn ông này da dày, trên eo lại chẳng có mỡ thừa, vì vậy Vu Tiếu véo xong cũng chẳng vui hơn tý nào.
"Đừng.." Kha Cảnh Dương vội vàng nói: "Rất ngứa." Ngứa vào tận trong lòng anh rồi.
Vu Tiếu hừ một tiếng.
"Anh Cảnh Dương, Tiếu Tiếu.." Đồ Hữu Hi vội vàng đi đến: "Hai người định ra ngoài sao? Em muốn đến giải thích chuyện hôm qua."
Vu Tiếu không nói gì.
Kha Cảnh Dương nói thẳng: "Đồng chí Đồ Hữu Hi, cho dù chuyện hôm qua như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là vợ chồng chúng tôi có việc, xin cô đừng làm phiền. Còn nữa, cũng như lời vợ tôi nói, chúng tôi kết hôn vì thích đối phương, vì vậy phiền cô đừng hỏi những câu hỏi vô nghĩa, cũng xin cô đừng nói mấy lời linh tỉnh. Nếu như còn có lần sau, tôi sẽ tố cáo cô phá hoại quân hôn." Kha Cảnh Dương không hề quan tâm đối phương có phải đồng chí nữ hay không, cũng giống như đợt đó ở Cung Tiêu Xã, anh không hề nể mặt Ôn Nhu. Đồng chí nữ đáng để tôn trọng anh sẽ tôn trọng, đồng chí nữ không đáng để tôn trọng anh sẽ Có sao nói Vậy.
Đồ Hữu Hi chưa từng bị anh giáo huấn, bây giờ nghe thấy, vành mắt cô ta đỏ lên, cô ta cảm thấy mình rất oan ức. Cô ta có gì không tốt chứ? Dung mạo xinh đẹp, thành tích tốt, điều kiện gia đình tốt, cha của cô ta là thầy giáo của Kha Cảnh Dương, nhưng vì sao Kha Cảnh Dương lại vừa ý Vu Tiếu mà không vừa ý cô ta?"
Đồ Hữu Hi lắc đầu, cô ta vẫn không cam tâm hỏi: "Em có chỗ nào không bằng chứ?" Vu Tiếu cười: "Cô có chỗ nào hơn tôi?”
Đồ Hữu Hi nghe xong không phục: "Sao tôi lại không bằng cô chứ?"
Vu Tiếu không khách sáo hỏi thẳng: "Vậy cô muốn so gì? Dung mạo? Học lực? Điều kiện gia đình? Công việc? Cô xinh đẹp nhưng tôi cũng không tệ, mỗi người có một sở thích riêng, cô có vẻ đẹp đồng chí Kha Cảnh Dương thích. Thứ hai là học lực, cô năm nay mười chín tuổi, ba năm trước kỳ thi đại học đã ngừng rồi, lúc đó cô mười sáu tuổi, chắc chưa thi đại học, vì vậy cô cũng tốt nghiệp cấp ba đúng không? Tôi cũng vậy, chúng ta không ai kém ai. Về hoàn cảnh gia đình thì, nhà cô là gia đình trí thức, cha cô là thây giáo trong trường quân sự. Nhưng vậy thì đã sao? Cha tôi là quân nhân, có kém hơn thầy giáo của trường đại học không?"
Đồ Hữu Hi ngây người, cô ta không biết cha Vu Tiếu là quân nhân, cô ta tưởng rằng cô chỉ là con của một gia đình làm công nhân bình thường trong thành phố, bởi vì không được cha mẹ yêu thương nên mới xuống nông thôn.
Vu Tiếu tiếp tục nói: "Tiếp đến là công việc, mặc dù tôi không biết cô làm gì, nhưng tôi là trợ lý trong tiệm cơm quốc doanh, chắc cũng không kém hơn cô. Cuối cùng, tôi còn có một ưu điểm mà cả đời này cô cũng không sánh được, đó chính là phẩm chất đạo đức, tôi sẽ không phá hoại quân hôn."
Đồ Hữu Hi lùi lại mấy bước, từ hôm qua cô ta đã biết cái người Vu Tiếu này không dễ đối phó, là một người thông minh, nhưng cô ta không ngờ rằng Vu Tiếu lại giỏi ăn nói như vậy.
Vu Tiếu lại nói: "Tôi nghĩ, trường quân đội chắc cũng không muốn sử dụng một thầy giáo có con gái phá hoại quân hôn, trên lý lịch của Đồ Hữu Lượng cũng không muốn có một người em gái phá hoại quân hôn. Còn về lý lịch của cô, chắc cũng không muốn có một vết nhơ từng vì phá hoại quân hôn mà bị bắt đúng không? Con người giỏi ở bản thân, chứ không phải giỏi vì có một người cha là thầy giáo đại học, một người anh là quân nhân."
Đồ Hữu Hi nắm chặt hai tay, khuôn mặt đỏ rực vì bị Vu Tiếu nói.
Vu Tiếu cũng không thèm để ý đến cô ta, cô kéo áo của Kha Cảnh Dương: "Chúng ta đi thôi."
Kha Cảnh Dương không nói lời nào đạp xe đi, mà anh còn đạp rất nhanh, dùng rất nhiều sức.
Đợi sau khi ra khỏi quân doanh, Kha Cảnh Dương vội vàng nói: "Vợ anh thật giỏi, nói chuyện sử dụng toàn đạo lý, đặc biệt là vô cùng cao thượng.”
Vu Tiếu: "..."
Kha Cảnh Dương tiếp tục nịnh nọt: "Em khiến anh rất kính trọng, anh nói thật."
Vu Tiếu: ".." Cô không phải là người sẽ trút giận sang người khác, việc của Đồ Hữu Hi cũng không thể trách Kha Cảnh Dương được, người này ngồi trong nhà tự nhiên bị oan ức, anh cũng bất đắc dĩ. Thực ra thì cô không thể hiểu nổi, cô gái kia đang yên đang lành vì sao cứ phải tham gia vào quan hệ giữa vợ chồng người khác? Cho dù có thích hơn nữa cũng phải biết liêm si đạo đức chứ? Cô thực sự không hiểu nổi vì sao trên thế giới lại có nhiều người có tật xấu như vậy.
Kha Cảnh Dương: "Thật mà, tin anh đi, anh và cô ta thực sự chẳng có tý quan hệ nào. Năm anh tốt nghiệp phải về bên này, cô ta từng tỏ tình với anh, nhưng anh từ chối rồi. Sau đó cô ta nhờ thầy giáo ra mặt hỏi, anh cũng từ chối luôn, thầy giáo không làm khó anh. Sau đó thỉnh thoảng cô ta viết thư cho anh nhưng anh chưa từng viết thư trả lời. Bởi vì anh Đồ ở bên này nên năm nào cô ta cũng đến, nhưng bọn anh chưa từng gặp mặt riêng ở ngoài."
Vu Tiếu đương nhiên là tin anh, nhưng phụ nữ mà, cho dù có tin anh cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.
Vu Tiếu: "Ừm." chỉ một tiếng, cô không nói gì nữa. Kha Cảnh Dương cảm thấy cô chắc chắn giận rồi, hơn nữa còn vô cùng tức giận. Vì vậy anh thực sự thấy phiền vì Đồ Hữu Hi.
Kha Cảnh Dương: "Sau này anh sẽ không xem thư của cô ta nữa, có gặp cũng sẽ duy trì khoảng cách ba mét." Trước đây anh xem thư không phải có ý gì khác, từ bức thư đầu tiên của Đồ Hữu Hi, trong thư sẽ viết một vài việc liên quan đến thây giáo. Kha Cảnh Dương không thích Đồ Hữu Hi nhưng ông Đồ là thầy giáo của anh, nên anh vẫn rất quan tâm đến ông ay anh có thể biết tin tức của thầy từ trong thư của Đồ Hữu Hi, cũng chỉ vì vậy nên anh mới xem: "Sau này anh sẽ trả thư của cô ta về." Dù sao tin tức về thầy cũng có thể biết từ chỗ Đồ Hữu Lượng.
Vu Tiếu: "Có một vài việc, không phải chỉ nói thôi là được, phải xem làm như nào."
Kha Cảnh Dương: "Vậy anh không nói nữa, anh nhất định làm được."
Lúc hai người nói chuyện thì đã đến đại đội sản xuất ở gần đó rồi. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người đến mua đồ, hai người quen đường quen nẻo đến nhà cô bé hôm trước.
Lúc này nhà cô bé không có ai, người lớn đã đi làm, chỉ có mình cô bé ở nhà, cô bé đang ngồi xổm trong sân ăn thứ gì đó.
Vu Tiếu nhìn thấy mắt sáng lên, đây không phải là quả dương mai sao? Nhìn thấy quả dương mai đỏ au, miệng cô lập tức thấy hơi chua... được rồi, cũng có thể là nước miếng.
Cô bé vui mừng khi nhìn thấy Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương, bởi vì bọn họ đã đến mấy lần rồi: "Chị, anh, hai người đến đổi rau sao? Hôm nay có dương mai, đây là quả dương mai nhà em, ngọt lắm, hai người có muốn đổi không?"
Vu Tiếu quả thực muốn ăn, cô hỏi: "Có thể thử không? Nếu ngọt thì chị có đổi."
Mặc dù cô bé không nỡ nhưng cũng biết người ta không thử se không mua, vì vậy cô bé dứt khoát nói: "Chị thử đi ạ, chị và anh đều có thể thử."
Kha Cảnh Dương nói: "Em thử đi, anh không thích ăn dương mai." Chua loét, nhìn đã thấy ê răng.
Vu Tiếu cầm một quả dương mai trông có vẻ hơi đen lên thử: "Ngọt quá." Ở thế giới hiện thực, loại dương mai Vu Tiếu thường xuyên ăn chính là dương mai đen của Côn Minh, ngoài ra còn có cả dương mai Từ Hi và dương mai Đồng Khôi. Nhưng đã quá lâu rồi, cô quên cả mùi vị của những loại quả dương mai đó như thế nào rồi, quả dương mai hôm nay ăn này thực sự rất ngọt.
Nghe được lời khen của Vu Tiếu, cô bé tự hào nói: "Đây là số quả mẹ em vừa mới hái sáng hôm nay trước khi đi làm, vẫn còn tươi lắm."
Vu Tiếu tò mò hỏi: "Chỗ bọn em còn có thể tự mình hái dương mai sao? Không phải là của công hả?"
Cô bé nói: "Không phải của công. Trước đây đại đội bọn em có một mảnh rừng dương mai, sau đó đại đội bán cây dương mai cho mọi người, nhà nào cũng có." Chủ yếu là những đại đội gần đây đại đội nào cũng có dương mai, dương mai này không bán được nên phân cho mỗi nhà một cây.
Vu Tiếu: "Vậy đổi như nào? Chị muốn mua nhiều." Nghĩ đến ngày mai cô phải đến huyện lị, vừa hay có thể mang một ít cho mấy người chủ nhiệm Bành. Cô bé cười nói: "Em không biết dương mai đổi như nào, chị từng đổi dương mai chưa? Không thì chị ra giá đi."
Vu Tiếu cảm thấy cô bé này rất lanh lợi. Cô có tiền đương nhiên cũng không muốn chiếm hời của cô bé, so sánh với giá táo rồi nói: "Một hào nửa cân, em đổi không?"
Cô bé không ngờ có thể đổi được một hào nửa cân, cô bé đương nhiên không có ý kiến gì: "Đổi, có đổi, nhưng mà cha mẹ em đi làm rồi, dương mai chị phải tự hái, dương mai trong nhà chỉ đủ em ăn thôi."
Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương cũng rảnh rỗi, cô liền nói: "Vậy em dẫn đường đi, chúng ta đi hái dương mai."
Cô bé vui vẻ: "Vậy anh chị đợi em chút, em đi nói với cha mẹ một tiếng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận