Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 186:

Chương 186:Chương 186:
Bà cụ Tống nói: "Bà cũng không biết, lúc trước không có, có lễ là lúc trước bà không ra ngoài nói chuyện phiếm với người ta. Nhưng mà hôm nay bà ra ngoài một chuyến, lại đột nhiên nghe thấy mấy lời này, hình như tất cả mọi người đều đang bàn tán."
Nhậm Sóc hỏi: "Bà nghe ai nói ạ?"
Bà cụ Tống nói: "Bà nghe..." Bà nói ra vài cái tên, maya người đó đều là người nhà họ Tống, ngày thường bà cũng chỉ đến chơi ở mấy nhà họ Tống đó.
Nhậm Sóc nhìn về phía Vu Tiếu: "Hay là bà tìm mấy người này hỏi thăm một chút, vô duyên vô cớ, sao lại bàn tán về thanh niên Vu làm gì?" Nhậm Sóc đương nhiên tin tưởng Vu Tiếu, đã quen biết vài tháng, anh ta có thể nhìn ra được nhân phẩm của Vu Tiếu. Như vậy thì vì sao lại truyền ra những lời này? Ở phía sau chắc chắn là có người bịa đặt, nhất định là có mục đích gì đó.
Vu Tiếu nói: "Tạm thời không cần phiền toái như vậy, thay vì tự mình điều tra, không bằng trực tiếp đi báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?" Nhậm Sóc không ngờ cô lại quyết đoán như vậy, nhưng mà: "Cảnh sát sẽ giải quyết sao?" Chuyện bát quái như vậy, chưa chắc cảnh sát đã đến. Vu Tiếu nói: "Tôi cũng không biết cảnh sát có đến hay không, nhưng mà cứ báo án trước. Nhưng mà trước khi báo cảnh sát, tôi muốn nói trước với đại đội trưởng một tiếng."
Nhậm Sóc nói: "Được, tôi đi với cô."
Vu Tiếu nói: "Không cần, anh đi với tôi, có khi ngày mai sẽ truyền ra mấy lời đồn đại không hay về chúng ta, sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh."
Nhậm Sóc nói: "Tôi không để ý mấy lời ra tiếng vào đó, chẳng qua là lời đồn mà thôi."
Vu Tiếu cười cười: "Cảm ơn thanh niên Nhậm, yên tâm đi, không sao đâu. Bà ơi, chúng ta ăn cơm trước đi."
Bà Tống nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Ăn cơm trước đi, trời sắp tối rồi, làm bà quên cả bữa tối."
Ăn cơm tối xong, Vu Tiếu cũng không đến nhà đại đội trưởng, mà trở về ký túc xá thanh niên. Dù sao trời cũng tối rồi, đến quấy rầy nhà đại đội trưởng vào giờ này cũng không tốt lắm. Hơn nữa, cho dù báo cảnh sát thì cũng là chuyện của ngày mai.
Vu Tiếu vừa về đến ký túc xá thanh niên, thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, mọi người đều ở trong phòng, cô gọi: "Mọi người, tôi về rồi."
Lâm Ái Dao vội vàng ra khỏi phòng: "Sao giờ này cô mới về chứ?"
Vu Tiếu nói: "Ba giờ chiều xe bờ mới bắt đầu từ nội thành về Ao Tử Sơn, sau khi về, tôi đến nhà bà cụ Tống ăn cơm, ở lại đó nói chuyện một lát nên bây giờ mới về."
Lâm Ái Dao nói: "Thì ra là thế, cô vào nội thành có mua được gì không?"
Vu Tiếu nói: "Không có, tôi cũng không thiếu thứ gì, cho nên không mua."
Lâm Ái Dao cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút: "Đúng rồi, thanh niên Vu, hôm nay, lúc tôi đi giặt quần áo, nghe thấy mấy thím trong thôn đang bàn tán về cô..." Bình thường, nhóm thanh niên trí thức rất ít khi đi lại ở Ao Tử Sơn, ví dụ như Vu Tiếu, cũng chỉ có khi ăn cơm hoặc là nhặt củi mới đi ra ngoài một chút, nhưng cũng là đi cùng Lâm Ái Dao, cho nen không biết những lời đồn đại trong thôn là chuyện bình thường.
Vu Tiếu nghe cô ta nói, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất: "Hôm nay, lúc tôi ăn cơm ở nhà bà cụ Tống, bà ấy cũng nói với tôi chuyện này, nói, rốt cuộc là ai bịa đặt gây chuyện sau lưng tôi? Hôm đó tôi lên núi nhặt củi, còn chưa gặp phải bọn trộm mộ thì đã gặp được sĩ quan quân đội đang theo dõi bọn chúng, sau đó tôi bị bọn trộm mộ phát hiện, sĩ quan quân đội đó đã cứu tôi... Tôi và vị sĩ quan đó tìm chỗ trốn, chỉ một lát sau, đồng chí cảnh sát đã đến. Bởi vì bọn trộm mộ đã biết mặt tôi, cho nên trước khi bắt được bọn chúng, tôi ở tại nhà khách do đồng chí cảnh sát thuê, chỉ phí ở đó cũng là do đồng chí cảnh sát trả."
Lâm Ái Dao nói: "Tôi tin cô, cũng không biết vì sao người ta lại bia đặt như vậy, bây giờ cô định làm như thế nào?" ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận