Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 172:

Chương 172:Chương 172:
Vu Tiếu nghe vậy thì yên tâm.
Hai người đi vào sạp hàng bày táo, nhiều giỏ táo đặt một chỗ như vậy, ngửi thôi cũng thấy thơm. Vu Tiếu nói: "Xin chào, xin hỏi táo này giao dịch như thế nào?"
Người trông sạp táo là kế toán của đại đội sản xuất Đại Đồ Gia, là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh ta nói: "Táo là ba hào nửa ký, mua hai ký rưỡi trở lên tính hai hào chín xu, mua năm ký trở lên tính hai hào tám xu."
Vu Tiếu nói: "Tôi muốn mười ký."
Trương Vân Đóa kinh ngạc: "Cô mua nhiều như vậy làm gì?”
Vu Tiếu giải thích: "Không phải tự mình mua, các thanh niên khác không tới, tôi nghĩ nếu bọn họ tới thì chắc chắn cũng mua, nên tôi mua thêm một chút về cho bọn họ." Không biết những người khác như thế nào, nhưng mà chắc chắn Nhậm Sóc sẽ muốn, bây giờ tất cả bọn họ ăn cơm cùng nhau, nếu đã mua thì mua thêm một ít cho mọi người.
Trương Vân Đóa nghe vậy lập tức hiểu: "Vậy tôi cũng mua mấy ký, nhà tôi nhiều người, tôi mua hai ký rưỡi."
Bởi vì đại đội sản xuất Đại Đồ Gia sản xuất táo, người đến đây họp chợ hầu như đều lấy những loại đồ ăn như vậy là chính, ví dụ như hạt dẻ, quả óc chó, hạt dưa, đậu phong… Nhìn sơ qua có rất nhiều loại khác nhau, Vu Tiếu nhìn thấy thì vô cùng vui vẻ. Xuyên sách mấy tháng rồi, cuối cùng cũng có thể ăn đồ ăn vặt.
Nhưng mà sạp hạt dẻ, quả óc chó, hạt dưa... Đều là sạp hàng cá nhân riêng lẻ, bán riêng lẻ mang tính đầu cơ trục lợi, cho nên đại đội sản xuất Đại Đồ Gia trở thành trung gian. Nói cách khác, đại đội sản xuất Đại Đồ Gia thu mua đồ của từng cá nhân riêng lẻ, sau đó người mua sẽ thống nhất trả tiền cho đại đội sản xuất Đại Đồ Gia. Như vậy giống như mọi người hái thuốc bán cho tiệm thuốc hoặc bệnh viện thu mua, người khác lại đến tiệm thuốc hoặc bệnh viện mua thuốc, loại giao dịch này cũng được cho phép.
Một người đi mua đồ, như vậy gọi là hoàn thành nhiệm vụ, hai người cùng nhau đi mua đồ, đó gọi là thú vui. Có Vu Tiếu lôi kéo, Trương Vân Đóa cũng bắt đầu mua mua mua, bởi vì cô ta là con gái được cưng chiều trong nhà, cho nên ở trong số những cô gái cùng lứa cũng coi như khá giàu có, ngoài ra trên người Trương Vân Đóa còn có mấy chục hào. Cho nên khi mua đồ cũng không nghĩ nhiều.
Vì vậy, trong vô thức, hai cô gái đã mua không ít đồ. Cũng may trên xe đạp có bao tải, mấy thứ như táo, quả óc chó, hạt dẻ có thể đặt vào trong bao tải, hạt dưa, đậu phộng thì để trong gùi.
Chờ hai người sắp xếp xong, Vu Tiếu nhìn đồng hồ, đã đến 11 giờ. Đồng hồ của Vu Tiếu chính là Châu Mật Hồng để lại.
Vu Tiếu nói: "Vân Đóa, hôm nay cảm ơn cô đã chở tôi, còn đi cùng tôi nữa, tôi mời cô ăn cơm trưa nhé!"
Trương Vân Đóa nói: "Không cần đâu, không cần đâu, tôi có tiền, hơn nữa tôi cũng muốn đến đây." Làm sao cô ta có thể không biết xấu hổ mà để Vu Tiếu mời khách chứ.
Vu Tiếu trêu ghẹo nói: "Tôi có tiền đây này, lúc nãy tôi bán cho cô hai tấm phiếu, cho nên một bữa cơm trưa vẫn có thể mời được, cô đừng lo lắng. Chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn ăn được không?"
Trương Vân Đóa nghe thế, cũng trêu ghẹo nói: "Tôi thấy là cô muốn đi tiệm cơm quốc doanh ăn thì có, đúng không? Cố ý muốn tôi đi xe đạp, cho nên mời tôi ăn cơm?"
Vu Tiếu cười nói: " y da, bị cô phát hiện rồi! Làm thế nào bây giờ?"
Trương Vân Đóa hừ một tiếng: "Tôi phải ăn uống hết mình, cô phải chuẩn bị tiền và phiếu đầy đủ, tôi muốn ăn cho cô nghèo đi."
Vu Tiếu cười nói: "Tôi có mấy chục phiếu gạo, cô ăn thoải mái, nhưng mà không có phiếu thịt, cô có thể ăn cho tôi nghèo thì coi như cô lợi hại."
Trương Vân Đóa: "Cô chờ đó!"
Hai người đi vào tiệm cơm quốc doanh, nhưng mà bởi vì trên xe đạp có rất nhiều đồ, cho nên một trong hai người không thể rời đi. Vu Tiếu nói: "Vân Đóa, cô trông xe đạp, tôi đi xem có cái gì."
Trương Vân Đóa: "Cô đi đi, tôi ở đây trông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận