Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 127:

Chương 127:Chương 127:
"Thanh nhiên Vu, cô trở về rồi?" Kim Linh ngồi dậy, trên đầu vẫn còn quấn băng: "Thấy cô không sao thật tốt quá."
Vu Tiếu thật lòng mang theo cả sự áy náy nói: "Thật xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi, cũng liên lụy cô bị thương." Cô quả thực cảm thấy rất có lỗi, không chỉ bởi vì hại Kim Linh bị thương, mà là mình suýt nữa thì chết. Từ việc này cô học được một điều, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ hiếu kỳ nữa, đây không phải là một niên đại hòa bình.
Kim Linh cười lắc đầu: "Chúng ta đều là thanh niên trí thức, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm." Nếu như Kim Linh ghét Châu Mật Hồng là bởi vì cô ta cảm thấy Châu Mật Hồng tự làm tự chịu thì đối với Vu Tiếu, cô ta xuất phát từ sự đồng tình, hai kiếp đều bị Châu Mật Hồng liên lụy. Ít nhất thì Kim Linh cảm thấy như vậy, nếu như không có Châu Mật Hồng, người có tính cách thành thật như Vu Tiếu, lại làm việc rất nghiêm túc chăm chỉ, không nên có kết cục như vậy. Vì vậy đối với Vu Tiếu, cô ta không hề có ác ý.
"Cảm ơn thanh niên Kim, vậy tôi đi giặt quần áo đây. À đúng rồi thanh niên Kim, cô có quần áo cần giặt không? Tôi mang đi giặt luôn cho." Kim Linh bị thương vì cô, trước khi vết thương của Kim Linh bình phục, cô chăm sóc Kim Linh cũng là việc nên làm. Kim Linh nói: "Không cần đâu, Ái Dao giúp tôi giặt rồi, cảm ơn cô."
Vu Tiếu nghĩ: "Vậy có việc gì cần tôi giúp đỡ nhất định phải nói với tôi đó. Với lại ngày mai tôi bắt đầu đi làm, trước khi vết thương của cô khỏi, những công điểm mà cô thiếu vì xin nghỉ tôi sẽ làm thay cô. Còn nữa, cơm may ngày này tôi sẽ chuẩn bị cho cô."
Kim Linh nghe xong liền nói: "Không cần đâu, việc này cũng không thể trách cô. Nếu hôm đó người xảy ra chuyện là tôi, tôi tin rằng cô cũng sẽ đi tìm tôi, đúng không?" Vu Tiếu này tính tình thật thà, từ nhỏ đã giúp mẹ ruột làm việc nhà, là một người đáng thương. Nghĩ đến đây Kim Linh nói: "Vu Tiếu, hai người làm cơm ở nhà bà cụ Tống, mỗi tháng phải nộp hai cân rưỡi lương thực đúng không?”
Vu Tiếu nói: "Đúng vậy, Kim Linh, cô cũng muốn làm ở đó hả?"
Kim Linh lắc đầu: "Tôi không, công điểm một tháng của bọn tôi cũng chỉ có vậy, nếu trừ đi hai cân rưỡi lương thực, đến ăn cũng không đủ ăn nữa."
10 công điểm nửa cân lương thực, mỗi ngày một đồng chí nữ nhiều nhất được 6 công điểm, trừ phi người đó rất rất chăm chỉ. Một ngày 6 công điểm, một tháng chỉ được 180 điểm công điểm, cũng có nghĩa là chín cân lương thực, nếu bỏ ra hai cân rưỡi thì chỉ còn sáu cân rưỡi lương thực, vậy thì mỗi ngày chỉ được ăn no năm phần.
Kim Linh thấy vậy lại nói: "Vu tiếu, mỗi ngày cô làm được bốn điểm công điểm, lương thực một tháng rõ ràng không đủ ăn, lại còn nộp hai cân rưỡi, vậy càng không đủ rồi. Tôi biết, tình cảm giữa cô và Châu Mật Hồng tốt, Châu Mật Hồng sẽ trả giúp cô lương thực. Nhưng mà, như vậy không phải là chuyện tốt với cô. Điều kiện gia đình nhà Châu Mật Hồng tốt, cô ấy không sợ không có lương thực ăn, mà nếu như cô ấy luôn cho cô sẽ khiến cô ấy cảm thấy cô lợi dụng mình."
Lúc này trong lòng Vu Tiếu sóng cuộn biển trào, cô mở to mắt, hơi hoảng hốt, bởi vì cô phát hiện Kim Linh trước mắt là cô gái xuyên sách. Cô thực sự không ngờ được Kim Linh xuyên sách sớm. Trong tiểu thuyết ban đầu, trong trận tuyết trước tết, bởi vì đường trơn nên lúc giặt quần áo, Kim Linh rơi xuống nước, lúc tỉnh lại đã là cô gái xuyên sách.
Sau khi cô gái xuyên sách đến, cô ta vừa nhìn đã thấy không vừa mắt với Châu Mật Hồng, nhưng đối với nguyên chủ lại không hề có ác ý, vì vậy cũng từng dùng cớ như vậy để khuyên nguyên chủ, bảo cô ấy đừng chơi chung với Châu Mật Hồng nữa. Nhưng nguyên chủ có thể cảm nhận được sự thành tâm thành ý của Châu Mật Hồng đối với cô ấy, nên không nghe lời Kim Linh.
Cũng vì vậy mà Kim Linh cảm thấy nguyên chủ ngu ngốc, về sau không còn khuyên cô ấy nữa. Sau đó lại bởi vì nguyên chủ cứ giúp Châu Mật Hồng nên bắt đầu không vừa mắt với nguyên chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận