Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 22:

Chương 22:Chương 22:
Bà nội Vu từng nghĩ xem đòi bù đắp như nào mới tốt, một lần đòi nhiều quá sẽ giống như mua đứt, không bằng ít một chút, nhưng năm nào cũng Có.
Trương Hạ nghe xong, thực ra số bù đắp này cũng không phải là nhiều. Nếu như con gái của họ xuống nông thôn, số tiền ông ta đưa hằng năm chắc chắn sẽ không chỉ có số này, nhưng mỗi năm đều phải đưa cho Vu Tiếu khiến ông ta vui không nổi.
Bà Nội Vu lại nói tiếp: "Cứ năm năm đưa một lần, lần này Tiếu Tiếu xuống nông thôn, hai người đưa năm năm đầu tiên trước đi, cũng chính là phiếu lương thực hai mươi lăm cân, phiếu thịt năm cân, một trăm đồng."
Trương Hạ đáp: "Việc này... một lần..."
"Chỉ đưa năm năm đầu tiên là được." Vu Tiếu cất lời cắt đứt lời của Trương Hạ: "Chỉ cần đưa năm năm đầu tiên là được, năm năm đưa luôn một lần, sau này không cần đưa cho tôi nữa. Sau năm năm, Trương Na chắc cũng lấy chồng rồi, phiếu lương thực năm cân, phiếu thịt một cân và hai mươi tệ của tôi thì đưa cho mẹ tôi, coi như tiền dưỡng lão tôi hiếu kính bà ấy."
Dư Phương nghe vậy lòng chợt thấy ấm áp. Thực ra bà ta có quan tâm Trương Na không? Được nhiên là không. Đến con gái ruột của mình còn như vậy, nào có thể quan tâm đến con kế? Bà ta chẳng qua ngại Trương Hạ nên chỉ đành đối tốt với Trương Na. Nhưng mà nếu như nhà họ Vu có thể đòi bù đắp từ phía Trương Hạ cho Vu Tiếu, bà ta cũng sẽ không từ chối. Dù sao những thứ này nếu như Vu Tiếu không đòi thì cũng sẽ cho Trương Vĩ Quốc và Trương Na tiêu, so với cho bọn họ thì bà ta đương nhiên càng vui lòng đưa cho Vu Tiếu hơn.
Bây giờ nghe thấy Vu Tiếu nói như vậy bà ta đột nhiên nói: "Vậy thì nghe theo Tiếu Tiếu đi, một lần đưa hết tiền bù đắp năm năm, số còn lại thì bảo Na Na đưa cho tôi." Nói xong liền kéo tay Trương Hạ giống như nói với Trương Hạ, Na Na bù đắp cho bà ta, bà ta sẽ không lấy.
Trương Hạ hiểu ý của bà ta, ông ta nói: "Được."
Bà nội Vu cũng không thèm quan tâm bọn họ nháy mắt ra hiệu với nhau, bà nói tiếp: "Đó là bù đắp mà cháu gái ta nên có khi thay Trương Na xuống nông thôn, số còn lại là đồ con trai ta để lại cho nó." Bà nhìn vê phía Dư Phương: "Một trăm đồng tiền thăm viếng trước đây cho cháu gái ta năm mươi đồng, hai năm mỗi tháng có năm đồng tiền trợ cấp, tổng cộng một trăm hai mươi đồng cũng phải đưa cho cháu gái ta. Nếu như không đưa ta sẽ đến trường hỏi xem, cô đối xử với con gái của chồng trước như nào?"
Vu Tiếu đột nhiên nói: "Bà nội, cháu cháu có chuyện riêng muốn nói với mẹ cháu và chú Trương, bà đợi cháu một lúc." Nói xong, cô đứng dậy: "Mẹ, chú Trương, hai người vào phòng đi." Cô đi trước vào phòng của Trương Hạ và Dư Phương.
Trương Hạ và Dư Phương nhìn nhau một cái rồi đi vào theo, Dư Phương đang sầu não vì không có cách nào nói chuyện riêng với Vu Tiếu, lần này thì cầu còn không được. Bà ta vừa đi vào liên bảo Trương Hạ đóng cửa, sau đó bắt đầu mắng: "Nha đầu chết tiệt, mày gan to rồi đúng không, mày dám..."
"Bà ơi..." Vu Tiếu đột nhiên gọi to.
"Bà nội ở đây, Tiếu Tiếu đừng sợ." Bà nội Vu ở bên ngoài đáp lớn.
Mồm Dư Phương lập tức ngậm lại, bà ta trừng mắt nhìn Vu Tiếu: "Rốt cuộc mày muốn gì?"
Vu Tiếu lạnh giọng nói: "Những khoản bù đắp khác cứ theo lời của bà nội tôi nói, còn về căn nhà cha tôi dùng tiền mua thì phải đưa cho tôi năm trăm đồng."
"Không thể nào." Dư Phương từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận