Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 140:

Chương 140:Chương 140:
Vu Tiếu đến nhà đại đội trưởng, Trương Vân Đóa đang ngồi ở trong sân đợi Vu Tiếu, buổi chiều lúc tan làm bọn họ đã hẹn nhau rồi. Vì vậy khi Vu Tiếu vừa đến, Trương Vân Đóa đã kéo cô vào trong phòng: "Thanh niên vui, đây, 120 đồng, cô đếm đi."
Vu Tiếu nhận tiền đưa phiếu máy may và phiếu đồng hồ cho cô ta, sau đó đếm tiền: "Vừa đủ 120 đồng, vậy tôi không khách sáo nữa."
Trương Vân Đóa cười nói: "Khách sáo cái gì, vẫn là tôi được lợi từ cô, cha tôi nói nếu là ở bên ngoài thì hai tấm phiếu này phải 150 đồng cơ." Nghĩ một lúc cô ta hơi ngại nói: "Không thì tôi lại thêm cho cô 30 đồng nữa nhé."
Vu Tiếu vội vàng nói: "Không cần, không cần đâu." Sau đó cô chạy ra khỏi phòng.
Trương Vân Đóa bị cô chọc cười.
"Con yêu." Bà Trương thấy Vu Tiếu đi rồi mới đi vào phòng con gái: "Xong rồi?"
Trương Vân Đóa: "Xong rồi, 120 đồng, con nói cô ấy hay là 150 đồng đi." Ban ngày lúc bọn họ bàn là 120 đồng, cô ta cảm thấy với tính cách của thanh niên Vu chắc chắn sẽ không lấy 150 đồng đâu.
Bà Trương nói: "Là một người thật thà, sau này chúng ta giúp đỡ người ta nhiều hơn là được."
Buổi tối Vu Tiếu nằm trên giường, nhìn điểm thiện cảm hôm nay, vừa nhìn đã giật cả mình: "Nguyên chủ, một ngày hôm nay nhận được 623 điểm thiện cảm, sao nhiều như vậy?"
Hệ thống nguyên chủ: "623 điểm thiện cảm này đến từ 61 hộ gia đình trong Ao Tử Sơn, một hộ thường có sáu đến mười người, mỗi người cho 1 hoặc 2 điểm thiện cảm, một hộ gia đình đã có khoảng 10 điểm thiện cảm rồi, huống hồ còn có người cho nhiều điểm thiện cảm."
Vu Tiếu vừa nghe xong đã hiểu, chính là một lạng thịt được cả nhà ăn, cả nhà cho điểm thiện cảm. Hơn nữa vì hai tấm phiếu, phía nhà họ Trương cũng cho điểm thiện cảm tương đối khả quan.
Vu Tiếu lăn lộn trên giường nhìn điểm thiện cảm, rồi lại nhìn tiền tiết kiệm cũng nhiều rồi, tâm trạng cô rất tốt. Từ ngày mai Kim Linh không ở đây nữa, cô càng thoải mái hơn. Nếu như trước khi Kim Linh trở lại có thể đưa Châu Mật Hồng đi, cô có thể đến Cung Tiêu Xã hoặc là thành phố móc nối quan hệ, xem có thể tìm được một công việc của công nhân hay không. Dù sao ở niên đại này, không có mối quan hệ nào mà không móc nối được nhờ phiếu đồng hồ, phiếu xe đẹp, phiếu tivi, phiếu máy may cả.
À đúng rồi, cả cái Ao Tử Sơn này chỉ có nhà đại đội trưởng là có xe đạp, nhưng mà nhà có điều kiện mua xe đạp không chỉ có mình nhà đại đội trưởng, ví dụ như nhà họ Tống. Cô cảm thấy ngày mai mình có thể đi hỏi xem nhà họ Tống có cần xe đạp không. ....
"Vu Tiếu, Châu Mật Hồng có ở đây không? Vu Tiếu, Châu Mật Hồng có ở đây không?"
Cửa ký túc xá thanh niên có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng gọi.
Lúa mạch ở Ao Tử Sơn đã trồng xong, vì vậy mười ngày tiếp theo đều là ngày nghỉ, mọi người không cần đi làm. Vu Tiếu và Châu Mật Hồng nhàn rỗi, buổi sáng thì ngủ nướng, chiều se đi nhặt củi, hái rau dại, đào măng trúc.
Sáng sớm ngày hôm nay khoảng chín giờ liền nghe thấy có người ở bên ngoài gọi bọn họ.
Hai người bọn họ đang nằm trong chăn, Châu Mật Hồng lớn tiếng đáp: "Có." Sau đó hai người nhanh chóng mặc quần áo vào, còn chưa mặc xong đã nghe thấy tiếng của Lâm Ái Dao ở bên ngoài: "Thanh niên Vu, thanh niên Châu, nhà hai người gửi thư, gửi đồ đến."
Châu Mật Hồng: "Đây rồi, đây rồi."
Vu Tiếu mặc một chiếc quần nhung tăm màu đen, áo len màu đen chạy ra. Châu Mật Hồng thì mặc quần bông màu xám đậm, áo len màu trắng.
Người đưa thư: "Vu Tiếu, Châu Mật Hồng đúng không? Kí tên ở đây."
Vu Tiếu và Châu Mật Hồng kí tên xong, hai người ôm đồ vào phòng. So với bọc đồ của Vu Tiếu thì bọc đồ của Châu Mật Hồng lớn hơn rất nhiều. Nhưng cho dù như vậy, có thể nhận được đồ người nhà gửi đến, đối với thanh niên trí thức xuống nông thôn mà nói đã là một việc rất hạnh phúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận