Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 395:
Sự thẳng thắn của Vu Tiếu khiến chủ nhiệm Đỗ hơi thất vọng, bà ấy thở dài một tiếng: "Vậy được rồi, nếu như sau này cháu có chủ ý hoặc kế hoạch øì tốt có thể đến bộ công thương tìm cô."
"Cảm ơn cô." Vu Tiếu thở vào nhẹ nhõm, dù thế nào thì được một nhân vật lớn coi trọng là một việc đáng để vui mừng.
Đợi sau khi Vu Tiếu về nhà khách, cô đi gặp chủ nhiệm Đới và chủ nhiệm Bành.
Thấy Vu Tiếu đến, chủ nhiệm Đới vội vàng hỏi: "Chủ nhiệm Đỗ có nói gì không?"
Vu Tiếu cũng không giấu diếm: "Chủ nhiệm Đỗ muốn điều cháu đến bộ công thương, nhưng cháu thích làm việc ở tiệm cơm quốc doanh hơn, sau này xin chủ nhiệm Bành và bác chỉ giáo nhiều hơn." Chủ yếu là do bộ công thương ở thành phố, từ thành phố về quân doanh không tiện đường, Vu Tiếu không muốn hành hạ bản thân vì công việc.
Lời này khiến chủ nhiệm Đới nghe xong liền vui mừng. Có nhân viên xuất sắc bằng lòng ở lại làm việc dưới sự quản lý của mình, chủ nhiệm Đới đương nhiên vui vẻ: "Đồng chí Vu Tiếu, chúng ta cùng nỗ lực phát triển tiệm cơm quốc doanh và ngành công nghiệp ăn uống ở huyện lị."
Vu Tiếu: "Rõ."
Ngày hôm sau mọi người vẫn bận rộn, bởi vì còn một số việc phải sắp xếp, nhưng ma việc này không liên quan đến Vu Tiểu, chỉ cần các chủ nhiệm đến bàn bạc là được.
"Đồng chí Vu Tiếu." Vu Tiếu đang ngồi ăn sáng ở nhà anh ủy ban thành phố, cô nghe thấy tiếng gọi, là Triệu Nguyệt Nguyệt: "Chị Triệu."
Hôm nay Triệu Nguyệt Nguyệt định đến tìm Vu Tiếu, chị ta ăn sáng ở nhà rồi mới đến. Chị ta vừa qua nhà khách, bên đó nói Vu Tiếu đã ra ngoài rồi, chị ta cũng chỉ định đến nhà ăn của ủy ban thành phố xem sao thôi: "Đồng chí Vu Tiếu, trùng hợp quá, chị đang định tìm em, định đến đây xem sao."
Vu Tiếu hơi bất ngờ khi Triệu Nguyệt Nguyệt tìm cô, nhưng mà nghĩ lại cũng hiểu. Vào lúc này tìm cô, lại là nhân viên của tiệm cơm quốc doanh, vậy chỉ có thể là chuyện đến học tập. Nhưng mà, Vu Tiếu là người chưa từng chịu thiệt, từ khi cô sinh ra, điều kiện gia đình đã định trước cô không phải là người chịu thiệt trước người khác. Chỉ là kinh nghiệm xã hội không đủ, lúc đó đổi công việc với Triệu Nguyệt Nguyệt, cô không tìm hiểu rõ tình huống của tiệm cơm. Cô cũng chỉ chịu thiệt có mỗi việc này thôi, cho dù cô đã bỏ qua chuyện này, nhưng lúc đối mặt với Triệu Nguyệt Nguyệt, cô vẫn không muốn khách sáo: "Chị Triệu tìm tôi có việc gì sao? Tôi đang ăn cơm, chị nói đi, tôi nghe."
Triệu Nguyệt Nguyệt nói: "Là thế này, chủ nhiệm đã nói với chị chuyện đến học tập, chị định ngày kia đến chỗ em, hôm nay đến tìm em hỏi trước, không biết đến đó cân mang øì theo không."
Vu Tiếu: "Chị chuẩn bị bút và vở là được, ngày kia sẽ có không ít người đến học tập, đến lúc đó sẽ cùng nói một lần."
"Cái này.." Triệu Nguyệt Nguyệt: "Vậy chị biết rồi. Đồng chí Vu Tiếu, em ở tiệm cơm huyện li thế nào? Nhưng mà nhìn em bây giờ phát triển tốt như vậy, chị cũng yên tâm."
Vu Tiếu vừa nghe những lời này liền cảm thấy hay rồi đây: "Đây không phải do bị ép mới như vậy sao? Con người đến đường cùng, không thể không cố gắng. Kể ra thì ban đầu lúc chị Triệu vẫn còn làm ở đây, có lo lắng tình hình của tiệm cơm không?" Không phải Vu Tiếu muốn nhắc lại chuyện cũ, mà là người ta tự tìm đến cửa hỏi.
Triệu Nguyệt Nguyệt ngây ra, sau đó chị ta cười gượng: "Công việc ở tiệm cơm quốc doanh chúng ta là công việc ổn định, có gì phải lo lắng chứ?"
Vu Tiếu nhướng mày. Chị ta thật sự không lo lắng, vậy vì sao ban đầu không nói thật? Nhưng mà, việc này đã không còn quan trọng nữa.
Nhắc đến chuyện này, Triệu Nguyệt Nguyệt cũng có một đoạn ký ức không vui. Bởi vì việc này, Hàn Tiểu Tinh em họ của chị ta đến tìm chị ta, nói chị ta làm mất mặt cô ấy. Lúc này chị ta mới nhớ ra, Vu Tiếu từng đến tìm Hàn Tiểu Tinh nói về chuyện này. Có lẽ do đã qua một thời gian nên chị ta quên mất, bây giờ nhớ ra mới cảm thấy bầu không khí giữa hai người hơi là lạ. Triệu Nguyệt Nguyệt đứng dậy: "Đồng chí Vu Tiếu, chị còn có việc, chị vê trước đây, hẹn gặp lại ở thị trấn Hồng Ngưu."
Vu Tiếu gật đầu: "Hẹn gặp lại." Triệu Nguyệt Nguyệt đi rồi, Vu Tiếu tiếp tục yên lặng ăn sáng, cô vẫn rất có khẩu vị. Ăn xong, Vu Tiếu đi tìm chủ nhiệm Đới và chủ nhiệm Bành, do về sau không còn chuyện của cô, nên cô đến xin nghỉ với chủ nhiệm Bành, cô nói muốn đến trung tâm thương mại xem quạt điện. Chủ nhiệm Bành sảng khoái đồng ý.
Ở thế giới hiện thực, chiếc quạt điện đầu tiên được phát minh năm 1916. được đặt tên là quạt điện hiệu Hoa Sinh. Đến năm 1925 chính thức đầu tư sản xuất, vì vậy bây giờ là năm 1969. trên thị trường đã có quạt điện, hơn nữa sản lượng cũng không ít.
Thành phố Y là thành phố lớn, trung tâm thương mại của thành phố Y đương nhiên có quạt điện, số lượng quạt điện không ít như số lượng của xe đạp. Nhưng mà ở thành phố lớn, cho dù số lượng xe đạp có ít, chỉ cần có phiếu vẫn có thể mua được. Không giống như huyện li hay là thành phố tuyến ba, tuyến bốn, ở nơi đó mới được trải nghiệm thế nào gọi là số lượng ít.
Vu Tiếu sảng khoái đổi hai phiếu quạt điện ở cửa hàng hệ thống, sau đó mua hai chiếc quạt điện. Trời nóng nực, cô cảm thấy một chiếc quạt điện không đủ dùng. Trong phòng ngủ để một chiếc quạt điện, nếu như Kha Cảnh Dương cần làm việc thì để vào thư phòng một cái. Thực ra, phòng làm việc cũng phải có, nhưng cô sợ người khác cảm thấy cô quá lãng phí.
Vu Tiếu xách hai chiếc quạt điện về nhà khách, nhìn thấy chủ nhiệm Trương. Từ sau khi xảy ra chuyện ngày hôm đó, chủ nhiệm Trương và Vu Tiếu chưa từng nói chuyện riêng. Bây giờ chủ nhiệm Trương nhìn thấy Vu Tiếu xách hai chiếc quạt điện về, bà ta hơi kinh ngạc.
Kể ra thì, chủ nhiệm Trương cũng muốn mua quạt điện. Nhà bọn họ có quạt điện nhưng chỉ có một cái, trời nóng phòng của đám trẻ phải dùng, phòng của bọn họ cũng phải dùng, nếu như có thể mua thêm một chiếc thì tốt quá. Nhưng mà... phiếu quạt điện không dễ kiếm.
Là chủ nhiệm của tiệm cơm quốc doanh, chủ nhiệm Trương đương nhiên không thiếu tiền, nhưng về phiếu thì, cho dù vị trí công việc như bọn họ cũng rất khó tìm được. Trừ phi đến chợ đen.
Dù sao thì chủ nhiệm Trương cũng có tuổi rồi, có lúc da mặt dày hơn các cô gái còn trẻ, bà ta bỏ xuống được thể diện, bà ta nhìn một lúc liền hỏi: "Đồng chí Vu Tiếu, cô mua quạt điện ở trung tâm thương mại hả?" Quá để ý thể diện, có thể coi như cơm để ăn được không? Chủ nhiệm Trương là người thức thời.
Vu Tiếu hơi bất ngờ, chủ nhiệm Trương lại chủ động nói chuyện với cô, phải biết rằng buổi sáng trước lúc cô đi, chủ nhiệm Trương vẫn còn rất không vừa mắt với cô mà.
Mặc dù Vu Tiếu bất ngờ nhưng chủ nhiệm Trương đã mở lời, cô đương nhiên sẽ không làm giá: "Đúng vậy, tôi mua ở trung tâm thương mại, lúc mua trung tâm thương mại vẫn còn nhiều lắm, chủ nhiệm Trương muốn mua có thể qua xem. Thời tiết dần nóng hơn, người đến mua quạt điện sẽ càng ngày càng nhiều, phải mua sớm."
Chủ nhiệm Trương nghe xong liền nói: "Đúng là phải mua sớm, nhưng mà bây giờ cũng không còn sớm nữa, thời tiết đã nóng đến mức có thể mang nồi ra nấu cơm được rồi."
Vu Tiếu cười cười.
Chủ nhiệm Trương than thở: "Trong nhà tôi vốn cũng có một chiếc quạt điện, bây giờ đám trẻ lớn rồi, không ngủ cùng bọn tôi, vì vậy một chiếc quạt điện không đủ dùng, tôi cũng muốn mua một cái, nhưng phiếu quạt điện không dễ tìm."
Nếu là người khác đáng tin thì Vu Tiếu sẽ nói cô có phiếu, nhưng với chủ nhiệm Trương, trước đây có một việc không vui, Vu Tiếu mới không thèm nói, cô không phải người ngu ngốc: "Những năm này phiếu rất hiếm, chủ nhiệm Trương có thể từ từ tìm, dù sao cũng sẽ gặp được người bằng lòng đổi phiếu thôi."
Lời này cũng chỉ nói cho hay, là lời khách sáo. Chủ nhiệm Trương nếu đã mặt dày mở lời trước, cũng không quan tâm còn thể diện hay không, ai mà biết lần sau có còn cơ hội để mở lời nữa không. Vì vậy bà ta dứt khoát hỏi: "Đồng chí Vu Tiếu, tôi nhớ chồng cô là quân nhân đúng không?"
Vu Tiếu nói: "Đúng vậy, tôi xin điều từ tiệm cơm quốc doanh ở thành phố về huyện li cũng chỉ vì muốn gần chồng tôi hơn, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Chủ nhiệm Trương: "Đúng vậy, vợ chồng ở gần nhau mới tốt. Sau này có con, cũng dễ giúp đỡ. Đồng chí Vu Tiếu, trong quân doanh có phiếu quạt điện không? Có đổi được không?"
Vu Tiếu không ngờ chủ nhiệm Trương sẽ hỏi thẳng, cô từ chối thẳng cũng không được, nhưng mà cũng có thể nói rõ: "Cái này tôi cũng không biết, cho dù có phiếu có lẽ nhà đó cũng phải dùng, phiếu quạt điện ở quân doanh rất được hoan nghênh, hơn nữa quân tẩu theo quân nhiều như vậy, trẻ con cũng nhiều, nhà ai cũng muốn mua quạt điện. Mình có thể nhịn, nhưng không thể để đám trẻ khổ."
Chủ nhiệm Trương không phải kẻ ngốc, đương nhiên bà ta nghe hiểu, bà ta cười cười: "Người ở quân đội nào mua nổi quạt điện, có phiếu chắc chắn sẽ bán."
Sau đó chủ nhiệm Trương không nhắc đến, nhưng hai người không còn gượng gạo như trước nữa.
Đến chiều, chủ nhiệm Bành đến tìm Vu Tiếu, việc liên quan đến trợ lý các tiệm cơm quốc doanh khác đến học tập đã sắp xếp xong rồi. Từ thứ hai tuần sau bắt đầu đến học, tổng cộng có hai mươi tám tiệm cơm quốc doanh, Vu Tiếu không tính, còn lại hai mươi bảy trợ lý, mỗi tuần tám người đến, tổng cộng bốn tuần, cũng có nghĩa một tháng là xong,
Nói là mỗi tuần có tám vị trợ lý đến, nhưng trợ lý Lâm và trợ lý Hồ của chủ nhiệm Mạnh và chủ nhiệm Bạch đã đến rồi, có lễ tuần sau sẽ về tiệm cơm quốc doanh của mình.
Còn về sắp xếp này, Vu Tiếu không hề có ý kiến, đến lúc đó để Trương Vân Đóa đào tạo. Đợi sau khi cải cách mở cửa, cô chắc chắn sẽ từ chức, Trương Vân Đóa có từ chức hay không cô không biết, nhưng ít nhất trước mắt có thể bồi dưỡng Trương Van Đóa.
Được rồi, thực ra là do Vu Tiếu lười. Nhưng mà ai bảo cô có một cấp dưới vừa giỏi giang lại tín nhiệm được chứ?
Chủ nhiệm Bành: "Việc những trợ lý này đến học tập giao cho cháu nhé."
Vu Tiếu nói: "Bác khách sáo rồi, đây là việc cháu nên làm."
Chủ nhiệm Bành: "Còn nữa, nhân viên của chỉ nhánh trước đây chỉ có cháu là nhân viên chính thức của tiệm cơm quốc doanh, bây giờ nhân viên ở bên chỗ cháu đều có thể nâng lên làm nhân viên chính thức, cháu thông báo chuyện này cho bọn họ, để bọn họ vui mừng."
Vu Tiếu nói: "Vậy thì tốt quá." Cho dù sau này có thế nào, ít nhất trước khi cải cách mở cửa, trong vòng mười năm tới, công việc nhân viên của tiệm cơm quốc doanh vẫn rất được yêu thích.
Chủ nhiệm Bành: "Còn một việc nữa phải làm phiền cháu, chủ nhiệm hai mươi tám tiệm cơm quốc doanh và người phụ trách của sáu khu thảo luận xong quyết định như vậy."
Tim Vu Tiếu nảy lên, đừng là chuyện gì lớn đấy: "Có việc gì ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận