Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 409:
Đợi sau khi Kha Cảnh Dương và Vu Tiếu lên tàu, ông bà nội Vu mới ra khỏi bến tàu hỏa.
Bà nội Vu cầm bọc đồ nói: "Cũng không biết Tiếu Tiếu cho cái gì, đứa trẻ này thật là..."
Ông nội Vu nói: "Đây là tâm ý của cháu nó, tìm chỗ nào đấy xem xem."
"Được."
Hai vợ chồng tìm một chỗ người qua lại ít, còn tưởng rằng bên trong là cái gì, thì ra là mấy cái màn thầu, hai bọc đường đỏ, còn có một túi bánh và một lá thư,
Ông bà nội Vu nhìn nhau một cái, bà nội Vu đưa thư cho ông nội Vu: "Ông xem đi."
Ông nội Vu nói: "Tôi cũng chỉ biết có mấy chữ, về nhà để đám trẻ đọc đi."
Bà nội Vu kiên trì nói: "Cứ đọc trước đi, để tôi nghe xem. Lần nào cũng bảo bọn chúng đọc, ai mà biết bọn chúng nghe xong trong lòng có tính toán øì"
Ông nội Vu chỉ đành mở thư ra, kết quả bên trong ngoài thư còn có một phiếu chuyển khoản. Ông nội Vu xem phiếu chuyển khoản trước, ông giật mình: "Đứa trẻ này thật là..."
Bà nội Vu không biết chữ, nghe giọng điệu của chồng liền không nhịn được hỏi: "Đứa trẻ này chuyển bao nhiêu?"
Ông nội Vu nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý đến bọn họ mới khẽ nói bên tai bà nội Vu: “Tám trăm."
"Cái gì cơ?" Bà nội Vu cũng giật mình vội vàng cất phiếu chuyển tiền đi: "Này.. này.. nó làm gì vậy? Chắc nó không không xảy ra chuyện gì chứ?" Bà thực sự bị dọa chết khiếp.
Ông nội Vu ổn định tâm trạng nói: "Tôi xem thư trước đã." Cho dù ông nội Vu không biết nhiều chữ, nhưng có thể đoán được nội dung trong thư: "Cháu nó nói, sợ chúng ta có việc gì cần gấp, trên người không có tiền, bảo chúng ta cất số tiền này đi phòng thân."
Bà nội Vu đỏ vành mắt nói: "Đứa trẻ này sao lại... không được, số tiền này phải gửi lại."
Ông nội Vu thở dài nói: "Đừng gửi qua vội, để nó yên lòng, cứ cầm trước đi, đợi sau này... chúng ta đi rồi, nếu như số tiền này vẫn còn thì lại gửi cho nó."
Vu Tiếu để lại số tiền này cho ông bà nội Vu, thực ra cô cũng không có ý gì khác, đây là số tiền lấy được từ trong tay Dư Phương, chính xác thì đây vốn dĩ là tiền của ông Vu. Trước đây Vu Tiếu cầm số tiền này là vì lúc đó cô cần tiền phòng thân, bây giờ cô có tiền, số tiền vốn thuộc về ông Vu này, ông bà nội Vu có tư cách được cầm.
Đương nhiên cho dù có trả lại tiền cho bọn họ, Vu Tiếu vẫn sẽ tiếp tục hiếu thuận với bọn họ. Chỉ là, đưa số tiền này cho họ, trong lòng Vu Tiếu cũng thấy thoải mái hơn.
Ba ngày sau, tàu hỏa đến thành phố Y.
Vu Tiếu kéo áo bông: "Bây giờ anh phải quai lại luôn hả? Không thể ở lại đây một hôm sao?"
Kha Cảnh Dương nắm lấy tay cô: "Đợi xe đến đón em đến anh đi luôn, anh sẽ cố gắng nhanh chóng trở về."
Vu Tiếu biết cái nhanh chóng của anh chính là hai tháng sau: "Vậy anh phải chú ý an toàn."
Kha Cảnh Dương cười cười: "Em phải nhớ đợi anh trở về, chúng ta đi đăng ký kết hôn."
Đăng ký kết hôn rồi thì có nghĩa bắt đầu mối quan hệ vợ chồng thực sự. Phải biết rằng nửa năm nay, Kha Cảnh Dương ngày nào cũng muốn.
Thực ra Vu Tiếu cũng rất muốn, dù sao cô cũng là người có tư tưởng và thân thể hoàn toàn bình thường, sau khi có một nửa kia, ai cũng muốn. Nhưng mà cho dù là Vu Tiếu hay là Kha Cảnh Dương, bọn họ đều kiên trì. Là chờ đợi, cũng là sống chung để dung hòa với nhau.
Vu Tiếu nghe lời anh nói không nhịn được mím môi cười.
Giữa quảng trường đầy người, Kha Cảnh Dương cũng không làm nổi hành động thân mật hơn, chỉ đành nắm tay cô để sưởi ấm, cùng đợi xe đến đón cô. Không bao lâu sau xe đến đón Vu Tiểu đã đến, là xe kéo của công xã sắp xếp. Vu Tiếu là thanh niên trí thức xuống Ao Tử Sơn xây dựng nông thôn, lại gả đến Phạm Gia Câu, cho dù là Phạm Gia Câu hay là Ao Tử Sơn đều là đại đội sản xuất trực thuộc công xã Đại Phong. Đối với công xã Đại Phong, Vu Tiếu là một nhân vật tiêu biểu, vì vậy công xã Đại Phong bằng lòng phái người đến đón.
"Vậy em đi đây." Vu Tiếu thu tay lại.
Kha Cảnh Dương đưa cô lên xe kéo: "Về đến nhà thì nghỉ ngơi hai ngày, đợi anh trở về."
Đợi anh trở về mới là trọng điểm.
Vu Tiếu gật đầu.
Đợi xe kéo đi rồi, Kha Cảnh Dương quay lại mua vé tàu hỏa, anh phải quay trở lại trong ngày luôn.
Xe kéo về đến công xã Đại Phong, Vu Tiếu biết ơn cho lái xe một nắm kẹo sữa.
"Tiếu Tiếu..."Bà Kha đã đứng ở cửa công xã đợi: "Tiếu Tiếu ở đây."
Vu Tiếu xuống khỏi đầu xe kéo: "Mẹ, trời lạnh như vậy sau mẹ đừng đến nữa, bảo chú đến đón con là được." Chú mà cô nói chính là chú đánh xe bò.
Bà Kha nói: "Không lạnh, không lạnh, mẹ thấy ấm lắm, dù sao ở nhà cũng không có việc gì." Bà Kha quả thực cũng không có việc gì làm, bà cũng thích đi lại đây đó: "Con xem, đây là áo bông mới dùng bông con mua về làm đấy, ấm lắm." Bà Kha không phải là người có quần áo mới phải đợi đến tết mới mặc, bà cũng không phải kẻ ngốc, trời mùa đông lạnh muốn chết không mặc áo bông, đợi đến tận tết mới mặc, không phải ngốc thì là gì?
Vu Tiếu lên xe bò. Vừa lên xe hai mẹ con đã ôm lấy nhau để giữ ấm. Bà Kha không nhịn được hỏi: "Tay con sao lại lạnh như vậy?”
Vu Tiếu co người lại nói: "Con sợ lạnh." Cô quả thực sợ lạnh, người đã quen có điều hòa trong mùa đông sao có thể không sợ lạnh chứ?
Đợi về đến nhà, việc đầu tiên Vu Tiếu làm chính là chui vào trong chăn, không thèm dọn đẹp gì cả.
Bà Kha nhìn xong dở khóc dở cười, bà bê nước nóng trong nồi đến: "Con mau đến ngâm chân đi, chân ấm rồi thì người cũng ấm."
"Vâng ạ." Với việc ngâm chân, Vu Tiếu không hề do dự. Lúc đôi chân lạnh leo cho vào trong nước nóng, Vu Tiếu ấm đến mức muốn kêu to. Cô không những cho chân vào, mà cả tay cũng cho vào: “Thích quá."
Bà Kha nói: "Mẹ đi xách thêm cho con ít nước nóng, chốc nữa nước không đủ nóng thì thêm vào."
"Con cảm ơn mẹ,"
Bà Kha xách nước nóng di vào: "Lần này con về gặp được ông bà nội chưa? Bọn họ có khỏe không?”
Vu Tiếu nói: "Con gặp được rồi, sức khỏe của họ rất tốt, bác cả và chú ba rất quan tâm đến bọn họ, con cũng yên tâm. TU sau khi lấy chồng, con bị mẹ chiều hư rồi."
Bà Kha nghe xong thì cười: "Con tốt lắm, nào có bị chiều hư đâu. Bọn họ vẫn khỏe là được, con ở xa, cho dù lo lắng cũng không thể bay qua đó giúp đỡ được, có việc gì phải nhờ bác cả và chú ba của con."
Vu Tiếu nói: "Vâng ạ, may mà bác cả và chú ba đều là người tốt, con cũng yên tâm. Kể ra thì, con và Cảnh Dương không ở nhà, cha mẹ ở nhà, cũng may có mấy anh chị giúp đỡ chăm sóc."
Nói đến việc này thì bà Kha không đồng ý: "Con nói gì vậy, cha và mẹ vẫn còn khỏe mà, bọn chúng chăm sóc chúng ta á? Đều là ta chăm sóc bọn chúng thì đúng hơn." Trong nhà nhiều con, nếu như phải quan tâm, lo lắng thì có rất nhiều chuyện linh tinh. May mà bà Kha đã cho các con tách ra Ở riêng, chuyện của nhà con trai không cần bà lo lắng: "À đúng rồi Tiếu Tiếu, lần này con ở nhà được mấy ngày?"
Vu Tiếu nói: "Con được nghỉ bốn ngày, con đi công tác một tháng, trong đó có bốn ngày nghỉ, sau khi đi công tác về được nghỉ luôn bốn ngày."
Bà Kha nói: "Vậy thì tốt quá. À đúng rồi, từ sau khi tiệm cơm quốc doanh thu mua rau xanh ở đại đội sản xuất, mọi người rất vui mừng. Không chỉ là rau trông ở nhà, rau trên núi, đồ dưới biển, tiệm cơm quốc doanh đều thu mua. Vì việc này mọi người rất biết ơn con." Con dâu có tiền đồ, bản thân bà Kha cũng thấy tự hào. Vu Tiếu nói: "Nếu như đất của mẹ không đủ, thì mẹ có thể làm bồn gỗ trồng rau cải mầm."
Bà Kha ngây ra: "Làm như nào?”
Vu Tiếu nói: "Cái này đơn giản lắm, trong căn phòng trống, dùng gỗ vây thành một mảnh đất, trồng rau cải mầm rất tiện, hoặc là có thể trồng rau cải thìa, hơn nữa một căn phòng có lẽ có thể làm ba tầng. Mẹ, mẹ lấy giấy bút hộ con, con vẽ cho mẹ xem."
Bà Kha lấy giấy bút đưa cho cô, Vu Tiếu vẽ mấy nét là xong: "Mẹ xem, chính là như vậy."
Bà Kha xem xong: "Đúng là làm được, con thật sự quá thông minh. Tiếu Tiếu, con từ từ ngâm chân, mẹ cầm sang cho cha con xem.
Vu Tiếu: "Mẹ đi đi ạ."
Không thể không công nhận ông Vu và ông nội Vu làm rất nhanh. Chiều hôm đó, hai cha con đã bắt đầu làm bồn gỗ, dùng thời gian ba ngày, ông Vu và ông nội Vu làm được hai bộ bồn gỗ, mỗi bộ ba tầng, dùng để trồng những cây rau nhỏ.
Phải công nhận rằng khả năng làm đồ thủ công của người lao động rất tốt. Làm xong bồn gỗ, lấy một ít đất ở vườn cho vào, ông Vu trồng các loại rau vào.
Ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, sáng sớm ngày thứ tư, Vu Tiếu đi, sau khi chuyển nhiều lần xe lúc đến quân doanh đã là buổi trưa. Kha Cảnh Dương không có nhà, trong hai tháng tiếp theo cô phải sống một mình, đặc biệt là buổi tối, lạnh chết mất.
Vu Tiếu dùng ba chiếc chăn, trong đó hai chiếc để làm đệm, chiếc để đắp là chiếc chăn lớn.
Có thể do ở quân doanh, lúc nằm trên giường cô không nhịn được nhớ đến chuyện cô thảo luận với Kha Cảnh Dương một tháng trước. Cô bắt đầu nghĩ, phải làm thế nào mới thần không biết quỷ không hay giao vũ khí chiến đấu tiên tiến trong cửa hàng hệ thống cho quân doanh đây?
Những cái khác không nói, nhìn những vũ khí tiên tiến trong cửa hàng hệ thống, bản thân Vu Tiếu cũng động lòng. Chỉ là những vũ khí này rất lớn, muốn thần không biết quỷ không hay lấy những vũ khí này ra, phải có một kế hoạch hoàn hảo. Vu Tiếu trầm tư một lúc, đột nhiên cô có chủ ý.
Theo lời nói của Kha Cảnh Dương, sức mạnh vũ trang của đất nước trước mắt xuất phát từ không quân, hải quân, lục quân, lục quân có thể từ từ, vậy trước tiên phải chuẩn bị máy bay chiến đấu. Vu Tiếu nhìn giá của máy bay chiến đấu, cần dùng năm triệu điểm thiện cảm.
Phải công nhận rằng nếu như lúc cô mới xuyên sách xem mấy thứ này, cô nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng từ khi bắt đầu thực hiện kế hoạch thức ăn suất ở thành phố Y, điểm thiện cảm của cô tăng nhanh đến mức điên cuồng, còn tăng nhanh hơn cả cổ phiếu. Nhưng điểm thiện cảm này không có tác dụng đối với cô, ngoài mua đồ ăn, cô cũng chỉ bán phiếu qua tay. Chỉ là so sánh ra thì rõ ràng quốc gia càng cân nó hơn.
Lấy của dân dùng cho dân đi.
Bởi vì trong đầu đã có kế hoạch, vì vậy ngày hôm sau, Vu Tiếu dậy rất sớm, dậy sớm hơn bình thường rất nhiều, cô phải nhân lúc mọi người chưa dậy đi ăn sáng, rồi hành động vào lúc đó. May mà Kha Cảnh Dương không có nhà, nếu như Kha Cảnh Dương có nhà, cô cũng không tự tin rằng mình có thể giấu được anh.
Vu Tiếu khoác balo lên, đẩy xe đạp đến nhà ăn. Trên đường đến nhà ăn, cô vô cùng căng thẳng, bởi vì kế hoạch của cô phải thực hiện ở nhà ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận