Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 404:

Chương 404:Chương 404:
Chị dâu cả Kha không phải người cứng rắn, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, nhưng chị ta cũng sợ rất nhanh, nghe thấy con dâu nói như vậy, nghĩ đến dáng vẻ khinh thường của mẹ chồng và vợ chú út, chị ta cũng không chịu được ba giây. Hết cách, ai bảo chị dâu cả Kha sợ mất thể diện.
"Được rồi được rồi, mẹ chẳng qua chỉ tùy tiện nói một câu, nào có tham bông của đứa trẻ mới sinh chứ, con cứ nghĩ linh tỉnh." Chị dâu cả Kha bất mãn nói một tiếng liền xách giỏ đến trước mặt Bạch Tiếu Hoa: "Đây, con tự xem nhé, đừng oan uổng mẹ."
Bạch Tiểu Hoa vốn là một người phụ nữ thông minh, thấy mẹ chồng nói như vậy, cô ấy đương nhiên sẽ không gây sự với mẹ chồng, nên cô ấy nói: "Con đương nhiên biết mẹ sẽ không vậy đâu, bình thường mẹ thương hai đứa trẻ nhất mà."
Vu Tiếu ở lại Phạm Gia Câu hai ngày liền về quân doanh, bởi vì ngày mai là 20 tháng 12, bọn họ phải xuất phát đến huyện li X.
Trên xe từ huyện lị về quân doanh, mọi người cười với Vu Tiếu vô cùng khách sáo. Bởi vì trước kia Vu Tiếu rất lười biếng, để chồng rửa bát giặt quần áo nên trở thành người nổi tiếng trong khu, nhưng sau vì chuyện tuyển nhân viên của tiệm cơm quốc doanh lại trở thành người được yêu thích nhất quân doanh. Hai mươi bảy chỉ nhánh của tiệm cơm quốc doanh ở thành phố Y tuyển người, tổng cộng hơn một trăm quân nhân giải ngũ và người nhà quân nhân, quân nhân giải ngũ trực tiếp tuyển ở quân khu Bắc Cảng, bởi vì thành phố Y chỉ có một quân doanh, nên việc lớn như thế, cả quân doanh đều biết.
Bởi vì việc này Vu Tiếu còn nhận được hơn mười triệu điểm thiện cảm, hơn mười triệu, đây là việc Vu Tiếu không thể nào ngờ được. Hơn mười triệu là vì quân nhân của cả quân doanh Bắc Cảng đều tặng điểm thiện cảm, phải biết rằng một quân doanh có gần mười nghìn người. Ngoài ra, chỉ nhánh tiệm cơm quốc doanh tăng lên, chỉ nhánh trực tiếp thu mua đồ ăn ở đại đội sản xuất. Trước đây chỉ có mỗi chi nhánh Hồng Ngưu, việc thu mua rau từ đại đội sản xuất cần công xã Hồng Ngưu đại diện, bây giờ chính phủ cho phép việc này, vì vậy chi nhánh của tiệm cơm quốc doanh có thể trực tiếp thu mua rau từ đại đội sản xuất, rau được thu mua sẽ do đại đội sản xuất phái người đưa thẳng đến chi nhánh.
Cũng vì vậy, nhân dân vô cùng biết ơn chuyện này.
Cho dù nhân dân có thể không biết việc này do Vu Tiếu đề xuất, nhưng thực tế thì chính là do Vu Tiếu đề xuất, vì vậy cho dù nhân dân biết ơn ai thì điểm thiện cảm vẫn sẽ tính vào cho Vu Tiếu. Khoảng thời gian đó, Vu Tiếu căn bản không xem kĩ điểm thiện cảm, điểm thiện cảm của mấy triệu người, cô không thể nào xem hết được. Vì vậy, điểm thiện cảm của cô đã tăng lên đến mười triệu rồi.
Nhưng Vu Tiếu không còn kích động như trước đây nữa. Trước đây chỉ được mấy điểm thiện cảm, cô đã cảm thấy hài lòng, bây giờ điểm thiện cảm hơn mười triệu ngược lại khiến cô cảm thấy nặng nề.
Trước đây có điểm thiện cảm, Vu Tiếu muốn đổi phiếu sau đó đổi tiền mua nhà. Đợi sau khi cải cách mở cửa, mua mấy căn nhà, sống cuộc sống của chủ nhà cho thuê. Nhưng bây giờ, cô lại không còn ý muốn mua nhà sống cuộc sống an nhàn cuối đời nữa.
Có lẽ điểm thiện cảm hơn mười triệu quá nặng nề.
"Đồng chí Vu Tiếu đến rồi à."
"Chào đồng chí Vu Tiếu."
Vu Tiếu cũng chào hỏi bọn họ: "Chào mọi người, mọi người đến huyện lị mua đồ hả?"
"Đúng vậy, trời thực sự quá lạnh, không muốn đi chút nào."
"Đồng chí Vu Tiếu có mua gì không? Buổi sáng không thấy cô cùng đến."
Vu Tiếu nói: "Mấy hôm trước tôi về nhà ở quê, vì vậy sáng nay không có trên xe."
"Chẳng trách."
"Hai hôm nay đồng chí Vu Tiếu không ở quân doanh, chỉ sợ đồng chí không biết hai hôm nay quân doanh xảy ra một chuyện rất lớn." Có người nói. Lúc nói ra vẻ mặt của người đó hơi buồn bã.
Vu Tiếu không nhịn được hỏi: "Xảy ra chuyện lớn gì?"
"Việc này tôi biết." Lại một người khác nói, chị ấy thở dài: "Ngày hôm kia, quân doanh có hai mươi sáu quân nhân hi sinh, hi sinh lúc làm nhiệm vụ, vì vậy không khí trong quân doanh vô cùng căng thẳng"
Tim Vu Tiếu nảy lên, từ sau chuyện Thi Cần hi sinh, đây là lần thứ hai cô nghe thấy chuyện liên quan đến quân nhân hi sinh. Nhưng không giống với lần Thi Cần hi sinh, bởi vì lần đó là người quen, nên tâm trạng của cô hơi sa sút. Nhưng lần này, là thực sự chấn động, kinh sợ và khó chịu.
Hai mươi sáu quân nhân, cũng có nghĩa là hai mươi sáu gia đình mất người thân.
"“A
Sau khi người đó nói, mọi người đều thở dài.
"Đồng chí Vu Tiếu, cô có thể sắp xếp công việc cho hai mươi sáu nhà đó không?" Có người hỏi vấn đề công việc.
"Đúng đúng đúng, việc tuyển dụng quân nhân giải ngũ, gia đình liệt sĩ, gia đình quân nhân của thành phố Y đã kết thúc rồi, nhưng bây giờ lại thêm hai mươi sáu gia đình liệt sĩ, vậy bọn họ còn có thể vào tiệm cơm quốc doanh làm việc không?" Không phải do bọn họ chuyển biến nhanh mà sự thực chính là như vậy, quân nhân hi sinh rồi nhưng người nhà liệt sĩ vẫn phải tiếp tục sống, lúc này chỉ có thể suy nghĩ đến vấn đề công việc.
Vu Tiếu khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Được. Ngày mai tôi đi công tác, sau đó tiệm cơm quốc doanh của cả nước sẽ thực hiện chính sách, nếu như không có gì bất ngờ, tiệm cơm quốc doanh cả nước sẽ tuyển dụng quân nhân giải ngũ và người nhà liệt sĩ" Nhưng mà, dù thế nào cũng không thể đổi lại được người đã hi sinh.
Lúc xe hậu cần về đến quân doanh, Vu Tiếu nhìn thấy Kha Cảnh Dương đang đứng ở cửa đợi, trong tay còn cầm đồ ăn.
Vu Tiếu nhảy xuống xe: "Sao anh không về nhà ăn cơm trước? Ở đây lạnh như vậy."
Kha Cảnh Dương nói: "Anh canh giờ rồi mới mua, anh vừa đến đây thôi, cũng không đợi bao nhiêu lâu. Em uống ngụm canh nóng cho ấm bụng nhé?" Canh đậu phụ cải thảo, rất ngon.
Vu Tiếu thực sự cảm thấy lạnh, cả một buổi sáng bị gió lạnh thổi vào người, có thể không lạnh sao? Nhưng mà uống canh thì không cần: "Về nhà rồi uống."
Hai người bước nhanh về nhà, vừa vào nhà Vu Tiếu đã đến xem bình giữ nhiệt, bên trong thật sự có nước nóng: "Tối hôm qua anh đun nước nóng hả?" Cô vừa hỏi vừa rót nước nóng ra, vừa thổi vừa uống, không nóng như trong tưởng tượng, nhưng uống vào vẫn thấy ấm.
Kha Cảnh Dương nói: "Sáng nay anh dậy đun, tối hôm qua đun để đến sáng nay đã không còn nóng nữa."
Niên đại này hiệu quả giữ nhiệt của bình giữ nhiệt không tốt như sau này.
Vu Tiếu uống nước xong liền ngồi xuống ăn cơm: "Trên đường em trở về nghe thấy có tin tức hai mươi sáu quân nhân xảy ra chuyện, việc này thật sao anh?"
Đáy mắt Kha Cảnh Dương xẹt qua sự bi thương: "Ừ, có sáu người từng là cộng sự của anh." Giọng nói của anh trầm trọng. Những chiến hữu từng cộng sự với anh, mặc dù chưa từng vào sinh ra tử, nhưng cũng là người anh em từ kề vai sát cánh, bây giờ họ hi sinh, sao anh có thể thoải mái được chứ: "Hai năm nay, biên giới cực kỳ không an toàn, không chỉ trên bộ mà cả trên biển và trên không. Hai năm nay, máy bay không người lái của nước M chưa từng ngừng lại việc thăm dò biên giới nước ta."
Vu Tiếu biết cuộc chiến trên không năm 65, nhưng đó là ở thế giới hiện thực, không ngờ thế giới trong sách cũng có. Hoặc là nói cô chưa từng coi thế giới trong sách là một thế giới thực sự. Nhưng thế giới trong sách có máu có thịt sao có thể không phải là một thế giới thực sự chứ? Cho dù đây không phải là thế giới hiện thực cô sinh sống, nhưng cũng là một thế giới khác, một nước Hoa khác.
Vào thời khắc này, suy nghĩ muốn giúp quốc gia phát triển của cô vô cùng mãnh liệt. Vu Tiếu biết, rốt cuộc sẽ có một ngày, quốc gia của mình đứng lên, nhưng mà ngày đó đối với nhân dân trong thế giới này vẫn còn xa xôi lắm: "Nước ta và những quốc gia vô cùng vô cùng phát triển kia, chênh lệch có nhiều không?"
Kha Cảnh Dương ngây ra: "Nếu như nói vấn đề khác thì có thể anh không biết, nhưng so về lực lượng quân sự, quả thực kém hơn rất nhiều. Không quân, hải quân, lục quân, chỉ có duy nhất lục quân có thể so được. Nhưng không phải do sức mạnh vũ trang của chúng ta mạnh hơn, mà do lục quân của nước ta nhiều, là do quân nhân nước ta... không sợ chết. Chúng ta dám liều mạng, chúng ta đoàn kết, chúng ta bằng lòng dùng máu và nước mắt đổi lấy sự yên bình của đất nước." Nói đến việc này, giọng của Kha Cảnh Dương rất lạnh lùng, thậm chí còn hơi trầm khàn.
Không biết vì sao khi Vu Tiếu nghe thấy quân nhân bằng lòng dùng máu thịt của mình để liều mạng, vành mắt cô đột nhiên đỏ lên: "Vậy... không quân và hải quân, chênh lệch đến mức nào?"
Kha Cảnh Dương không biết vì sao Vu Tiếu lại hứng thú với việc này, nhưng cô muốn biết anh cũng sẽ phân tích cho cô: "Máy bay chiến đấu trên không, máy bay trinh sát, máy bay chở dầu, máy bay vận chuyển, máy bay cảnh báo sớm, chúng ta đều không so sánh được. Mẫu hạm hàng không trên biển, tàu ngầm, chúng ta không so được, thậm chí các trang bị chiến đấu trong nước chúng ta đều kém rất nhiều. Bây giờ thứ có thể khiến nước khác kiêng dè chưa dám tiến công chính là vũ khí hạt nhân. Nhưng sau lưng, nước khác vẫn không hề ngừng tay."
Theo lời của Kha Cảnh Dương, cô xem hệ thống cửa hàng của mình. Lúc mới xuyên sách cô phát hiện, chỉ cần thứ có tồn tại ở niên đại này, trong cửa hàng hệ thống có thể đổi được, không giới hạn ở bất cứ quốc gia nào. Cũng có nghĩa là, các loại máy bay chiến đấu, vũ khí chiến đấu tiên tiến trong nước, cô đều có thể dùng điểm thiện cảm để đổi.
Hơn nữa lúc này cô xem rồi, cho dù những thứ này cân rất nhiều, rất nhiều điểm thiện cảm, nhưng lúc này, hơn mười triệu điểm thiện cảm của cô có thể đổi được mấy món liền.
Vu Tiếu cắn răng, mày cau chặt, thể hiện cô có rất nhiều tâm sự. Cô không phải không nỡ dùng điểm thiện cảm. mà là không biết đổi xong phải đưa cho quốc giao như nào, thậm chí không biết phải giải thích vì sao cô có thể đổi được những thứ này. Nếu như muốn làm đến mức thần không biết, quỷ không hay thì phải làm thế nào?: "Kha Cảnh Dương, nếu như giúp quốc gia trở nên giàu có, có thể anh sẽ mất đi sự tự do, mất đi sinh mạng, thậm chí còn phải đối diện với sự dày vò, anh sẽ làm thế nào?” Kha Cảnh Dương nhìn cô, trong mắt xẹt qua sự đau lòng: "Không hề hối tiếc." Chỉ là, sẽ không nỡ bỏ lại cô: "Cho dù phải mất mạng, anh cũng sẽ không hề hối tiếc."
Vu Tiếu cười cười: "Em nên sớm biết được anh là người như vậy chứ."
Kha Cảnh Dương cảm thấy cô có tâm sự: "Sao đột nhiên em lại hỏi anh việc này? Em đừng lo lắng, thực ra nước ta rất mạnh." Anh không nhịn được an ỦI.
"Vâng, nước ta sẽ càng ngày càng mạnh." Bàn tay cầm đũa của Vu Tiếu hơi dùng sức, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nói, trước nay chưa từng lo nghĩ cho quốc gia cho nhân dân. Cô cảm thấy việc lớn như vậy không liên quan đến cô, cũng không đến lượt cô lo lắng. Nhưng mà... cô đột nhiên có một suy nghĩ muốn giúp đỡ. Mà suy nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận