Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 136:

Chương 136:Chương 136:
Vu Tiếu tổng cộng mua mười lăm cân thịt, lấy ra bốn cân cắt thành miếng, nửa cân tặng cho nhà đại đội trưởng, nửa cân đưa cho bà cụ Tống để làm thù lao bà cụ Tống giúp cô làm thành thịt phơi khô, cắt thêm nửa cân thịt và một cân bánh ngọt cùng đưa cho Kim Linh. Số còn lại cầm đến nhà bà cụ Tống, nhờ bà làm thành thịt phơi khô.
Không thể không nói, muốn cắt thành gần tám mươi miếng thịt cũng rất lãng phí thời gian. Bà nội Trương tuổi tác đã cao, Vu Tiếu để bà cắt liên tục cũng lo lắng bà đau tay, vì vậy mấy miếng cuối là Vu Tiếu tự mình cắt, nhưng mà cắt ở đâu thì là bà nội Trương chỉ.
Gần tám mươi miếng thịt đã cắt xong, Vu Tiếu cầm đến chỗ ủy ban thôn. Bên đó chỉ có Trương Vân Đóa đang tính công điểm, thuận tiện đợi mọi người hết giờ làm trả cuốc. Nhìn thấy Vu Tiếu đến, còn cầm nhiều thịt như vậy, mắt cô ta cũng không rời đi nổi.
Điều kiện của nhà đại đội trưởng tốt nhất trong Ao Tử Sơn, nhưng một tháng cũng chỉ được ăn một hai lần thịt. Lúc này đột nhiên nhìn thấy nhiều thịt như vậy, Trương Vân Đóa sao có thể không nhìn chằm chằm được? Mặc dù tối hôm qua cha cô ta có nhắc đến chuyện này, nhưng lúc Vu Tiếu thực sự mang thịt đến lại là một chuyện khác.
"Thanh niên Vu." Trương Vân Đóa chào hỏi. Vu Tiểu nói: "Đồng chí Trương, phiền cô giúp đỡ một việc, trưa hôm nay lúc mọi người trả quốc, phiền cô chia số thịt này cho những người hôm đó lên núi tìm tôi."
Trương Vân Đóa sảng khoái đáp: "Ừm, danh sách những người tham gia hôm qua cha tôi đã thống kê ra rồi, đến buổi trưa tôi sẽ chia cho bọn họ. Thanh niên Vu, cô khách sáo quá, thực ra cũng không cần đâu." Số thịt này cộng với phiếu phải hết bao nhiêu tiền đây.
Vu Tiếu cười nói: "Cũng chỉ có một lần này thôi, dù sao phiếu thịt cứ cầm không dùng đợi đến tháng sau là không dùng được nữa. À đúng rồi đồng chí Trương, cô đã bàn chuyện kết hôn chưa?"
A? Cô ta không hiểu vì sao Vu Tiếu đột nhiên hỏi việc này, nhưng nhắc đến việc bàn chuyện kết hôn, mặt cô ta không nhịn được đỏ lên, trong đầu xẹt qua bóng dáng của Hàn Giản. Cô ta lớn như vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thấy đồng chí nam đẹp trai như vậy, không giống như những người trẻ trong thôn, trong thịt trấn. Thành tích của Trương Vân Đóa không tốt, tốt nghiệp cấp hai xong thì không giành được suất học cấp ba, vì vậy cũng không tiếp tục học cấp ba nữa. Công xã mà Ao Tử Sơn trực thuộc tổng cộng có mười mấy đại đội sản xuất, trường cấp hai chính là trường của công xã, học sinh đỗ cấp ba hoặc trường nghề không cần xin suất vào cấp ba vẫn có thể vào trong thành phố học cấp ba hoặc trường nghề. Nhưng người không thi đỗ giống cô ta thì phải giành suất giới thiệu đi học của đại đội. Thành tích của cô ta không tốt, cho dù cha cô ta có thương cô ta đến mấy cũng không thể cho cô ta suất giới thiệu này, nếu không sao có thể khiến người trong đại đội tôn trọng ông ấy được chứ? Vả lại không phải đại đội nào cũng có suất.
Sau khi tốt nghiệp cô ta liền đến đại đội làm nhân viên tính công điểm, nhân viên tính công điểm cũng được tính là cán bộ trong thôn. Cán bộ trong thôn không cần đi làm, một năm có 180 cân lương thực, còn có tiền lương ba mươi đồng. Nếu như đi làm vậy thì sẽ có thêm lương thực và tiền, vì vậy điều kiện của cô ta ở Ao Tử Sơn có thể nói là tốt nhất. Lúc nhàn rỗi cô ta cũng sẽ đi làm.
Cũng vì vậy mà đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, người muốn coi mắt với cô ta không ít, nhưng Trương Vân Đóa vẫn chưa đồng ý. Năm nay cô ta mười sáu tuổi, cô gái dưới nông thôn đến tuổi này cơ bản đều đã bàn xong chuyện hôn nhân. Nhưng mà... cô ta còn chưa gặp được người vừa ý, cô ta cũng không muốn giống những cô gái khác tùy tiện tìm một người gả đi.
"Tôi vẫn chưa, tôi... tôi không vội." Trương Vân Đóa đỏ mặt nói: "Thanh niên Vu, sao cô lại hỏi tôi chuyện này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận