Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 87:

Chương 87:Chương 87:
Theo suy nghĩ của Vu Tiếu, dù sao cô và Châu Mật Hồng cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này, có thể không cần ruộng đất riêng. Nhưng vì muốn để lại ấn tượng tốt cho mọi người, tránh bị nói mấy cô gái trong thành phố đều lãng phí rồi không chịu được khổ này nọ, cho nên cô vẫn ngoan ngoãn theo đến chỗ ruộng đất riêng.
Quá trình đo đất riêng diễn ra rất nhanh, bên cạnh có một số ruộng đất riêng đã được khai hoang thuộc về các thanh niên trí thức đến trước. Không thể không nói, về khâu này thì Ao Tử Sơn đã làm rất tốt, khi đã có ruộng đất riêng, dù thanh niên trí thức làm việc không đủ lương thực để dùng, lương thực và rau được trồng trong đất riêng cũng có thể giúp bọn họ duy trì một khoảng thời gian.
Đương nhiên chuyện này có liên quan đến đại đội trưởng. Thân là một người tâm chí mạnh mẽ từng đánh quỷ, đại đội trưởng có thể nhận được sự tôn kính của người dân Ao Tử Sơn, ông ấy vừa quyết đoán vừa có năng lực, đối nhân xử thế cũng được tính là công bằng.
Nếu đời trước Châu Mật Hồng có thể trốn khỏi Trương Đại Phát và dũng cảm xin đại đội trưởng giúp đỡ, kết cục chưa chắc đã bi thảm như vậy. Nhưng cô ấy hận Trương Vân Đóa, cho nên không tin tưởng đại đội trưởng. Đương nhiên cũng có khả năng là đại đội trưởng mặc ke Châu Mật Hồng, dù sao Châu Mật Hồng cũng từng mắc mưu Trương Đại Phát và muốn làm hại con gái của ông ấy.
Quá trình đo đất diễn ra rất nhanh, sau khi chia đất xong, đại đội trưởng dặn bọn họ tám giờ sáng mai bắt đầu làm việc, sau đó đi mất. Để lại sáu thanh niên trí thức ngây người nhìn đất riêng của mình.
Triệu Bảo Lan trực tiếp mặt ủ mày chau: "Phải làm sao bây giờ? Sao chúng ta có thể khai hoang chỗ đất này chứ?"
Châu Mật Hồng kéo tay Vu Tiếu, sau đó nói nhỏ bên tai cô mấy câu. Vu Tiếu gật đầu, sau đó hai người cùng rời đi.
"Thanh niên trí thức Châu, thanh niên trí thức Vu." Nhậm Sóc đuổi theo bọn họ, vừa đi vừa hỏi: "Các cô định sắp xếp chuyện khai hoang đất riêng như thế nào?" Nếu là trước đây, tất nhiên Nhậm Sóc sẽ không hỏi bọn họ. Nhưng bây giờ ba người đã kết phường ăn chung, hơn nữa lương thực cũng phân chia xong rồi, Nhậm Sóc cho rằng bọn họ đã là bạn bè.
Vu Tiếu cười nói: "Mật Hồng có cách." Khi ở trước mặt Nhậm Sóc, Vu Tiếu cũng không giả vờ rụt rè.
Nhậm Sóc nhìn về phía Châu Mật Hồng.
Châu Mật Hồng cũng không giấu diếm: "Tôi định mời người trong thôn hỗ trợ, sau đó đến Cung Tiêu Xã mua ít thịt, nhờ bà cụ Tống làm bánh bao cho bọn họ ăn, hoặc là trả tiền công cho bọn họ. Tôi và Tiếu Tiếu chỉ có hai sào (/) đất, gọi mấy thím có năng lực trong thôn đến giúp, hai buổi trưa là có thể hoàn thành."
(/) sào (2): đơn vị đo diện tích, mười sào tương đương với một mẫu.
Nhậm Sóc nghe vậy lập tức nói: "Chủ ý hay, tôi cũng tham gia với hai cô, chỗ tôi có phiếu thịt, tôi đã mua lương thực từ người dân trong thôn để bổ sung vào chỗ lương thực góp chung mà tôi còn thiếu rồi."
Châu Mật Hồng nói: "Vậy cứ làm theo lời anh nói trước đó, anh đưa phiếu thịt nửa ký cho tôi, tôi và Tiếu Tiếu sẽ góp thêm phiếu một ký thịt, chúng ta đi mua thịt."
Nhậm Sóc: "Không thành vấn đề." Anh ta móc ra một chiếc ví da từ trong túi quần, từ trong đó lấy ra một phiếu thịt, sau đó đưa thêm một đồng và nói: "Đây là tiền mua thịt, các cô tính khi nào thì đi?"
Sau khi Nhậm Sóc đi, Hàn Giản cũng rời khỏi đó, anh ta đang đi ở phía sau, thấy ba người phía trước đi chung với nhau, vừa đi vừa nói nói cười cười, không biết tại sao, rõ ràng trước đây rất ghét bị Châu Mật Hồng quấn lấy, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút lạc lõng.
Sau khi tách ra với Nhậm Sóc, Châu Mật Hồng và Vu Tiếu cùng đến nhà của đại đội trưởng, buổi chiều rảnh rỗi, hai người chuẩn bị đến thị trấn dạo mấy vòng, thuận tiện gửi thư về nhà. Nhưng muốn đi bộ từ Ao Tử Sơn đến thị trấn phải mất một tiếng đồng hồ, cộng thêm thời gian quay lại cũng phải hai tiếng đồng hồ, như vậy thì mệt chết, cho nên hai người tính đi mượn xe đạp. Cả đại đội chỉ có nhà đại đội trưởng có xe đạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận