Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 138:

Chương 138:Chương 138:
Vu Tiếu vội vàng nói: "Không cần, không cần đâu, dáng người cô nhỏ nhắn đừng mang quá nhiều đồ, sẽ rất mệt."
Kim Linh cười nói: "Nhất định phải mang."
Đến giờ tan làm, mọi người đều đi trả cuốc, nhìn thấy bên cạnh Trương Vân Đóa có nhiều thịt như vậy, có người kinh ngạc hỏi.
"Vân Đóa à, sao chỗ cháu lại có nhiều thịt như vậy, nhà cháu mua hả?"
Ao Tử Sơn có quy định, mỗi buổi trưa sau khi tan làm phải trả cuốc, sợ có người dùng cuốc của công đi làm việc tư, hao tổn tuổi thọ của cuốc.
"Đúng vậy, khuê nữ nhà đại đội trưởng à, nhà cháu có việc gì sao, lại mua nhiều thịt như vậy?"
Trương Vân Đóa cười hì hì giải thích: "Số thịt này không phải của nhà chúng cháu, là Vu Tiếu thanh niên Vu mới đến mua. Cô ấy cảm ơn bà con mấy hôm trước lên núi tìm cô ấy, vì vậy tặng cho mỗi người đi tìm một miếng thịt một lạng." Một lạng thịt nghe thì có vẻ ít, nhưng ai cũng sẽ không chê thịt ít. Trong thôn, bà con xảy ra chuyện, mọi người giúp đỡ là chuyện thường tình. Đương nhiên cũng có người tặng thịt để cảm ơn, nhưng giống như Vu Tiếu tặng mỗi người đi tìm một miếng thịt, đây là một món tiền lớn. Huống hồ Vu Tiếu là thanh niên trí thức, thanh niên trí thức đến từ vùng khác, cô cảm ơn như vậy khiến an tượng của bà con về cô càng tốt hơn.
"Nha đầu Vân Đóa à, chú cũng đi tìm người, cho chú một miếng thịt."
"Cả chú nữa."
Trương Vân Đóa nhìn bọn họ cười nói: "Chú Vượng Đạt có một miếng thịt, còn về chú Nhị Trụ thì không có. Danh sách cha cháu đưa không có chú Nhị Trụ, nếu như chú Nhị Trụ có ý kiến có thể đi hỏi cha cháu. Nếu cha cháu nói nhớ nhầm thì cháu sẽ lập tức đưa một miếng thịt cho chú."
"Nhị Trụ, sao tôi không nhớ hôm đó anh có đi tìm nhỉ?"
"Đúng vậy, Nhị Trụ, anh không thể lừa thịt của người ta đâu."
"Nhị Trụ, đức tính này không được, anh phải sửa đi"
Lúc này một thanh niên thật thà cũng trả cuốc.
Trương Van Đóa nói: "Anh Đại Phát, anh cũng có thịt, đây”
Khương Đại Phát nhận thịt xong nhút nhát nói: "Cảm ơn em Vân Đóa."
Trương Vân Đóa lại cầm mấy miếng thịt lên: "Tống Mãn Đường, thịt nhà anh, hôm đó nhà anh có năm người đi, chỗ này có năm miếng thịt, đây." Người nhà Tống Mãn Đường hôm đó đi quả thực nhiều, Tống Mãn Đường, ông Tống, bà Tống, anh lớn của Tống Mãn Đường, ông nội Tống Mãn Đường. Lúc đó nhà bọn họ đi nhiều như vậy, mọi người cũng không suy nghĩ gì, bây giờ nhìn thấy nhà bọn họ nhận được năm miếng thịt, mọi người đều hâm mộ chết mất. Sớm biết vậy đã kêu toàn bộ gia đình đi.
Đương nhiên, so với những người không chịu đi thì có vài người nhận được một miếng thịt đã mãn nguyện rồi, ít nhất có thể để đám trẻ trong nhà giải cơn thèm.
Thanh niên trí thức cũng nhận được thịt, thanh niên trí thức nam có sáu người, mỗi người một miếng, trên đường trở về bọn họ vui vẻ nói chuyện, bọn họ định trưa nay sẽ ăn hết thịt. Trong số thanh niên trí thức nữ, chỉ có Lâm Ái Dao có thịt, thịt của Kim Linh Vu Tiếu đã tự mình mang đến. Mà Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan luôn đố ki Vu Tiếu và Châu Mật Hồng, vì vậy hôm đó không hề lên núi tìm, cho nên bọn họ không có thịt.
Lâm Ái Dao cầm một lạng thịt về kí túc xá thanh niên, nhìn thấy phòng bếp đã tỏa khói, cô ta nghĩ Kim Linh đang làm cơm, cô ta liền hỏi: "Kim Linh, cậu đang làm cơm hả?"
Kim Linh nói: "Đúng vậy, Vu Tiếu hôm nay cho mình nửa cân thịt, một cân điểm tâm để bồi bổ thân thể. Chiều nay mình phải lên thành phố mua vé tàu hỏa, vì vậy ăn hết thịt trước, trưa nay mình mượn hoa hiến phật, mời cậu cùng ăn thịt."
Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan cũng nghe thấy lập tức mắt sáng ngời nhìn Kim Linh, hi vọng bọn họ cũng có phần. Nhưng bọn họ nghĩ nhiều rồi, Kim Linh này cũng không phải Kim Linh trước đây. Nếu như là Kim Linh trước đây chắc sẽ ngại ăn một mình rồi mời bọn họ cùng ăn. Nhưng Kim Linh này sẽ không, từ nhỏ cha mẹ đã không cần cô ta, nên cô ta còn nhẫn tâm hơn bất kỳ ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận