Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 121:

Chương 121:Chương 121:
Nhưng mà mẹ anh cứ bắt anh đi, nếu anh không đi, mẹ anh sẽ đưa con gái nhà người ta đến tận cửa, anh nghĩ đến thì đến thôi, nhưng không thể làm mẹ anh tổn thương quá nhiều, nên không nói nổi cô gái này hợp với anh mà.
Hai người yên lặng đi một đoạn được, Ôn Nhu cao ngạo đợi đồng chí nam bắt chuyện, Kha Cảnh Dương hoàn toàn thất vọng về việc coi mắt đang đợi phía đồng chí nữ từ chối.
Ôn Nhu thấy đối phương luôn không nói gì, nghĩ rất nhiều người nói quân nhân thường kiệm lời, cô ta đành hỏi: "Đồng chí Kha, điều kiện của tôi anh cũng biết rồi đúng không?"
"Ừm." Kha Cảnh Dương đáp một tiếng. Người thành phố, tốt nghiệp cấp ba, tiêu chuẩn chọn con dâu của mẹ anh.
Ôn Nhu lại nói: "Vậy tôi sẽ nói yêu cầu của tôi: Thứ nhất, từ nhỏ tôi đã lớn lên trong thành phố, vì vậy tôi không thích sống dưới nông thôn, sau khi chúng ta kết hôn phải mua nhà trong thành phố. Thứ hai, tôi không thích thân thích dưới quê của anh đến nhà chúng ta, người dưới quê vừa không lịch sự vừa không có ý thức, giống như đám quỷ đói đầu thai vậy. Thứ ba, lương hàng tháng anh phải nộp lên, tiền của anh không thể giúp đỡ bố mẹ, anh chị, cháu trai cháu gái của anh. Những điều kiện này anh có thể thực hiện được không? Nếu anh làm được thì tôi bằng lòng kết hôn với anh, nếu anh không làm được vậy thì chúng ta không phù hợp."
Kha Cảnh Dương bình tĩnh đáp hai chữ: "Không được."
"Anh... Anh có ý gì? Vì sao không được, yêu cầu nào anh không đồng ý?" Ôn Nhu lập tức tức giận, một cô gái thành phố như cô ta coi trọng một người dưới nông thôn như anh là may mắn của anh có hiểu không?
Kha Cảnh Dương nhướng mày dừng bước, một đôi mắt đen nhánh nhìn Ôn Nhu, khóe miệng cong lên, mang theo ý cười, sau đó thờ ơ nói: "Thứ nhất, tôi là người dưới nông thôn, không mua nổi nhà trong thành phố. Thứ hai, quy tắc của nông thôn chúng tôi là cha mẹ đi theo con út, vì vậy tôi bắt buộc phải ở cùng cha mẹ tôi, còn cả ông nội tôi nữa. Thứ ba, trong nhà tôi có ba đứa trẻ phải nuôi, lương mỗi tháng của tôi chỉ đủ nuôi bọn chúng, không còn dư để nộp cho cô, huống hồ, nuôi ba đứa trẻ đã đủ vất vả rồi, tôi không muốn sau khi kết hôn lại sinh thêm con tăng gánh nặng cho mình nữa." Ba đứa trẻ: Ông nội, cha, mẹ.
"Anh... anh.." Ôn Nhu trừng mắt nhìn Kha Cảnh Dương, sao lại có người như vậy chứ? Ý của anh ta là gì? Những yêu cầu của cô đưa ra lại không làm được điều nào, vậy anh ta đến coi mắt cái gì chứ? Không mua được nhà thì thôi đi, ở cùng cha mẹ cũng thôi đi, vậy mà lại còn có ba đứa trẻ phải nuôi? Đột nhiên, Ôn Nhu nhìn thấy Cung Tiêu Xã ở đằng trước, mắt cô đảo quanh: "Chúng ta đi dạo Cung Tiêu Xã đi."
Kha Cảnh Dương nghĩ khó có cơ hội đến thị trấn một lần, anh định mua cho ông nội và cha ít rượu, liền gật đầu...
Kể xong chuyện, Kha Cảnh Dương rất bình tĩnh hỏi: "Mẹ, nếu như mẹ coi trọng cô gái đó thì con có thể đi giải thích."
"Phi phi phi... anh cố ý gây phiền phức cho mẹ anh đúng không?" Sao mẹ Kha có thể không biết ý của con trai chứ, chính là đang xem trò cười của bà: "Quế Cúc thật là, cô gái nhân phẩm không tốt, lại còn không tôn trọng người già sao có thể giới thiệu chứ?"
Kha Cảnh Dương: "Ai mà biết được."
Mẹ Kha nhìn dáng vẻ chẳng thèm quan tâm của con trai, bà lại càng tức hơn: "Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không thể nói anh có ba đứa trẻ cần phải nuôi, chẳng may để người khác hiểu nhầm anh thực sự có ba đứa con thì làm thế nào? Đến lúc đó không giải thích được đâu."
Kha Cảnh Dương nói: "Nhưng con thực sự có ba đứa trẻ cần phải nuôi, tục ngữ có nói, nhà có một người già giống như một bảo bối, nhà con có ba người già, ông nội, mẹ, cha con, vậy chẳng phải là ba bảo bối, ba đứa trẻ à?" Cha anh là con út của ông nội, vì vậy ông nội đi theo cha anh, anh lại là con út của cha anh, vì vậy ba trưởng bối đều theo anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận