Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 320:

Chương 320:Chương 320:
Ở nơi này có nơi chuyên môn bán củi, Kha Cảnh Dương trả tiền mua hai bó củi. Không gian sau bếp có hạn, cho nên chỉ có thể đặt củi ở bên ngoài, lúc cần dùng thì ra ngoài chuyển vào.
"Anh đi tắm đã, lát nữa còn phải đến đơn vị." Kha Cảnh Dương thấy trong nhà đã hết việc cần mình giúp thì chuẩn bị đi làm việc của mình.
Vu Tiếu: "Tắm xong nhớ giặt quần áo đấy."
Kha Cảnh Dương: ".." Cô gái này có chút thiếu dạy dỗ.
Vu Tiếu mỉm cười: "Cả áo quần của em nữa."
Kha Cảnh Dương: ".. Được." Anh nghien răng nghiến lợi nhả ra một chữ.
Sau khi tắm xong, Kha Cảnh Dương ra ngoài và nói: "Quần áo để đó tối về giặt, em cũng lấy quần áo của em ra để sẵn đó, anh đi trước đây. À đúng rồi, tối nay em muốn ăn gì? Hoặc là em trực tiếp đến nhà ăn mua, hoặc là khi về anh sẽ ghé mua sau."
Vu Tiếu xua tay nói: "Anh đi đi, em sẽ tự chuẩn bị bữa tối."
Kha Cảnh Dương nhướng mày: "Vậy có chuẩn bị phần của anh không? Anh còn phải giặt quần áo cho em đấy."
Vu Tiếu kìm lại chuyện muốn làm theo bản năng: "Ne mặt anh ngày ngày gánh nước, được thôi, nhưng đồ ăn em nấu có thể không được ngon lắm, anh không được kén chọn đâu đấy."
Kha Cảnh Dương: "Khoai lang sống anh cũng ăn được, anh không kén chọn." Đây là lời thật lòng. Lúc đi làm nhiệm vụ nào chú trọng đến chuyện ăn uống, ngay cả khoai lang sống, khoai tây sống đào ra từ trong đất cũng có thể lấy ra lấp bụng nữa là. Cho nên bọn họ căn bản không hề kén ăn.
Sau khi Kha Cảnh Dương rời đi, trong nhà thiếu đi một người lập tức trở nên vắng lạnh. Vu Tiếu bỗng cảm thấy rất khó tin, vậy mà cô lại hợp tác kết hôn giả với một người đàn ông, đã thế còn sống chung với nhau. Mặc dù khó tin, nhưng ít nhất vấn đề an toàn sau này đã được đảm bảo. Dù sao cuộc sống bây giờ cũng tốt hơn hồi còn ở Ao Tử Sơn, ai mà biết người như Trương Đại Phát rồi có xuất hiện hay không. Dù Ao Tử Sơn không có người như Trương Đại Phát, vậy nếu nơi khác có thì sao? Bây giờ cô đã gả cho Kha Cảnh Dương, dù người như vậy có xuất hiện thì cô cũng không cần lo lắng nữa.
Hai căn phòng trong ngôi nhà này đều nằm ở hướng nam, Vu Tiếu một căn, Kha Cảnh Dương một căn, nhưng tất cả đồ đạc đều đặt trong phòng Vu Tiếu, giường thì đặt trong phòng của Kha Cảnh Dương. Đây là chuyện bất đắc dĩ, bởi vì bà Kha lúc nào cũng có thể đến đơn vị thăm con, lỡ như lộ tẩy thì không hay.
Vu Tiếu không cần phòng làm việc, vì vậy căn phòng còn sót lại để cho Kha Cảnh Dương sử dụng.
Vu Tiếu nhàn rỗi không có việc gì làm nên lấy gạo và thịt sò lụa khô ra ngâm nước, chuẩn bị để tối nấu cháo. Đây là món bà cụ Tống dạy cô nấu hồi còn ở Ao Tử Sơn, lúc họp chợ đầu năm, bà cụ đã mua sò lụa khô về nấu cháo, ăn rất ngon, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ vị cháo ngày ấy.
Sau khi làm hết công tác chuẩn bị, Vu Tiếu đi ngủ trưa. Khoảng hai giờ chiều thì tỉnh. Cô vừa nấu nước nóng, vừa nấu cháo. Muốn cháo ngon thì phải hầm từ từ. Cô bưng bếp lò ra sân, sau đó đổ gạo đã ngâm vào nồi đất, cô thích ăn đồ tươi mới, nên lần này dùng một bát gạo tẻ nhỏ để nấu cháo, nguyên nhân là vì sức ăn của Kha Cảnh Dương lớn. Lại nói, trước đây Vu Tiếu cũng không biết phải dùng bao nhiêu gạo để nấu cháo, cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên nấu cháo ở ký túc xá thanh niên trí thức Ao Tử Sơn đã dùng một ký gạo, khiến bọn Lâm Ái Dao ăn hai ngày mới hết.
Sau khi cho gạo vào nồi, Vu Tiếu bắt nồi lên bếp, rồi nhóm lửa nấu cháo. Vu Tiếu đã thành thạo công việc nhóm lửa từ sớm, mặc kệ là học được từ nhà họ Vu, nhà họ Kha hay là trong ký ức của nguyên chủ, động tác của cô đều rất thuần thục.
Sau khi nhóm lửa, Vu Tiếu vớt sò lụa khô từ trong nước ra, thái nhỏ rồi rửa một lần nước, sau đó cho hết vào nồi. Tiếp đó cắt sẵn hành và rau xanh đặt một bên, chờ cháo chín thì thả hết vào nồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận