Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 113:

Chương 113:Chương 113:
"Mọi người nói xem, một hoàng hoa đại khuê nữ như tôi, đang làm việc ở nhà xưởng, cha mẹ đều là công nhân, điều kiện của tôi như vậy mà bị lừa đi xem mắt với một người thế kia, đây không phải là nhà bọn họ cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga thì là øì? Người nông thôn đúng là tầm mắt hạn hẹp."
"Nha đầu nhà cô mở miệng ra đã muốn thay đổi trắng đen phải không?" Sức chiến đấu của bà Kha cũng rất mạnh mẽ: "Con trai tôi năm nay mới hai mươi hai tuổi, hai mươi tuổi đã tốt nghiệp trường quân đội rồi vào quân đội làm việc, bây giờ đã là tiểu đoàn trưởng, nó chưa từng yêu đương, rất trong sạch. Cho dù là người dưới nông thôn, còn không xứng với người tốt nghiệp cấp ba trong thành phố sao? Còn nữa cái gì mà có ba đứa con? Quế Cúc đây cô biết tôi cũng biết, cô hỏi bà ấy đi, con trai tôi từ lúc nào có ba đứa con rồi? Cô đừng có mà nói oan cho quân nhân nhá."
Mọi người nhìn về phía Quế Cúc. Quế Cúc cũng khó hiểu nói: "Ôn Nhu à, Cảnh Dương quả thực không có ba đứa con, có phải cháu nhầm rồi không?”
"Ôn Nhu nghe xong mặc dù không hiểu nổi vì sao không có ba đứa con nhưng: "Hà Cảnh Dương đích thân nói, anh ta có ba đứa con, còn nói tiền lương của anh ta để dùng nuôi con, bởi vì lương ít nên sợ con nhiều quá không nuôi nổi, vì vậy anh ta không định có con nữa. Tôi nhổ vào, vậy khác nào bảo hoàng hoa đại khuê nữ như tôi cùng anh ta nuôi con kế sao? Anh ta lấy mặt mũi ở đâu vậy?"
Bà Kha châm chọc nói: "Kể ra thì không sợ cô chê cười, lương của con trai tôi đừng nói là nuôi ba đứa con, cho dù bốn năm đứa cũng nuôi được, còn cần cô nuôi sao? Cô thay đổi trắng đen thì thôi đi, hôm nay có nhân chứng là Quế Cúc ở đây, không cho phép cô hủy hoại danh tiếng của con trai tôi."
Ôn Nhu cũng cười lạnh một tiếng: "Bà tưởng tôi sợ bà chắc."
Quế Cúc: "Ôn Nhu, mẹ Cảnh Dương, hai người mỗi người bớt nói lại một câu đi."
Vu Tiếu kéo tay bà Kha, hơi sợ sệt nói: "Bác gái à, hôm cô ấy và đồng chí Kha xem mắt, cháu vừa hay đến Cung Tiêu Xã mua đồ, cũng gặp phải bọn họ. Cô ấy... cô ấy hình như là một người phụ nữ đào mỏ." Giọng của Vu Tiếu nghe có vẻ nhỏ, nhưng trong trẻo, đủ để một số người nghe thấy.
Niên đại này chưa có cách nói phụ nữ đào mỏ, nhưng mà có một vài chữ ghép lại vẫn có thể đoán được nghĩa.
Quả nhiên, Vu Tiếu vừa nói xong câu này, người bên cạnh kinh ngạc, thậm chí có mấy người bắt đầu nghị luận, chỉ trỏ.
Ôn Nhu vừa nghe xong liền xông lên. Vu Tiếu sợ hãi trốn sau lưng mẹ Kha. Chiều cao của mẹ Kha ở niên đại này cũng được coi là cao, mà hình thể của bà cũng không hề nhỏ nhắn, trông rất đáng tin cậy. Thực ra, không cần Vu Tiếu trốn, mẹ Kha cũng trực tiếp kéo Vu Tiếu ra sau lưng, chặn trước mặt Ôn Nhu: "Cô muốn làm gì?"
Ôn Nhu chỉ vào mặt mắng: "Tiện nhân, cô vừa nói gì cơ? Cô vừa nói tôi là gì cơ? Cô nói lại lần nữa xem nào." Sau đó nói với đám người đứng xem: "Mọi người đừng tin lời cô ta, cha mẹ tôi đều là công nhân, tôi cũng có công việc, sao tôi có thể làm chuyện đó được?"
Vu Tiếu ở sau lưng mẹ Kha vâng vâng dạ dạ nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi cô, cô đừng lấy cậu cô ra dọa tôi, tôi biết cậu của cô rất giỏi, sẽ đánh chết tôi, tôi xin lỗi cô được chưa."
Đánh chết?
Đám người hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Ôn Nhu lại thay đổi, đồng thời mọi người cũng cảnh giác lùi lại mấy bước.
Ôn Nhu tức đến mức hít thở không thông.
Nhưng Vu Tiếu lại nói tiếp: "Vị đồng chí nữ này, thực ra cho dù cô có tức giận tôi cũng phải nói. Người lớn trong nhà tôi dạy rằng, lúc đi xem mắt nếu như không vừa ý đối phương, cho dù có phải nói thẳng cũng không được để đối phương mua đồ cho mình, cũng không được nhận đồ của đối phương, bởi vì tiền của mọi người đều là vất vả lắm mới kiếm được, mà hành động như vậy giống hệt phụ nữ đào mỏ. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận