Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 196:

Chương 196:Chương 196:
Vu Tiếu hoàn toàn không muốn nghe hắn ta giải thích: "Thanh niên Nhậm, thanh niên Hàn, các anh có cách nào để hắn ta câm miệng không?"
Nhậm Sóc là người dịu dàng nho nhã, nhưng mà trong tiểu thuyết, anh ta có chút phúc hắc, hoàn toàn khác với tính cách kiêu ngạo của Hàn Giản. Nếu muốn người khác câm miệng, Hàn Giản thẳng thắn nói: "Bẻ cằm của hắn ta?"
Nhậm Sóc lại nói: "Dùng tất bịt miệng hắn ta đi." Nói xong liền cởi giày của mình, sau đó cởi tất, nhét vào miệng Khương Đại Phát. Dù sao thì anh ta cũng không cần... Đôi tất này nữa.
Hàn Giản sững sờ, không ngờ người văn nhã như Nhậm Sóc lại làm loại chuyện nhét tất vào miệng người khác như vậy.
"Ô ô ô.." Khương Đại Phát bị bịt miệng, không nói nên lời, nhưng mà cũng không dám giãy giụa, bởi vì vừa giãy giụa, cánh tay liền đau.
Vừa vào đến trong thôn, Hàn Giản và Nhậm Sóc đồng thanh hô lớn: "Bắt kẻ trộm... Bắt kẻ trộm..."
Người nông thôn ghét nhất là gì? So với bọn trộm mộ, bọn họ càng ghét mấy tên ăn trộm hơn. Bởi vì trộm mộ ăn trộm mộ nhà người khác, còn kẻ trộm bình thường đều ăn trộm đồ của bọn họ. Cho nên vừa nghe thấy tiếng bắt ăn trộm, những người vốn đã đi ngủ cũng bật dậy, cả nhà nối đuôi nhau chạy ra xem.
"Ăn trộm? Ăn trộm cái gì?"
"Ăn trộm ở đâu?"
"Bắt ăn trộm a.."
"Lũ trộm đáng chết, tốt nhất đừng để tôi bắt được..."
Đủ loại âm thanh khác nhau, có khẩn trương, cũng có kích động, có sợ hãi, cũng có tức giận, có giọng của đàn ông, cũng có giọng của phụ nữ, đánh tan đêm đông yên tĩnh ở Ao Tử Sơn.
Có người còn xách đèn dầu ra xem, có người cầm gậy gộc chạy ra, nhưng không có ai nhìn thấy chuyện tương tự. Chỉ thấy Vu Tiếu, Trương Vân Đóa, Nhậm Sóc và Hàn Giản bắt giữ một người đội khăn che kín đầu, trong miệng bị nhét tất. Từ hình dáng có thể thấy là một người đàn ông.
"Thanh niên Nhậm, các cậu bắt được ăn trộm rồi sao?"
"Thanh niên Hàn, đây là tên ăn trộm đó à?
"Trời ơi, nha đầu Vân Đoá cũng ở đây à, sao người lại ướt như chuột lột thế kia?"
"Thanh niên Vu cũng ướt hết cả người, có chuyện gì vậy?"
Trương Vân Đóa bước ra tới nói: "Các chú, thím, bác trai, bác gái, các ông các bà, mọi người đừng vội, tất cả mọi người đến nhà cháu, cháu sẽ nói rõ ràng chuyện này với cha của cháu." Có Trương Vân Đóa ở đây đúng là khác biệt, cô ta chính là đại diện cho nhà đại đội trưởng, vì vậy, cô ta vừa nói, mọi người đều thành thật đi theo. Ở nông thôn không có tiết mục giải trí nào, giờ này đi ngủ cũng hơi sớm, cho nên vừa thấy trong thôn xảy ra chuyện bắt trộm, mọi người cũng rất kích động.
Động tĩnh lớn như vậy, vợ của đại đội trưởng cũng bị kinh động. Vợ của đại đội trưởng vốn dĩ vẫn chưa ngủ, bởi vì Trương Vân Đoá còn chưa về, con gái nói hôm nay ăn cơm với Vu Tiếu, sẽ về muộn một chút. Đều là ở Ao Tử Sơn, nên vợ của đại đội trưởng cũng yên tâm. Cho nên lúc này nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, người nhà của đại đội trưởng cũng dậy xem thử.
Kết quả, người gây ra động tĩnh lớn như vậy lại chính là con gái của mình. Đại đội trưởng nhìn dáng vẻ hùng hổ con gái và Vu Tiếu, cùng với hai nam thanh niên trí thức, tầm mắt lại rơi vào người đang đội khăn chùn đầu, cuối cùng là nhìn về phía những người đang hô bắt trộm ở phía sau. Ông ấy nghiêm mặt hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Có ăn trộm sao?" Ánh đèn dầu hoả yếu ớt chiếu lên người tất cả mọi người, ánh sáng mờ nhạt nhưng mà cũng đủ để nhìn rõ mấy người Trương Vân Đóa.
Trương Vân Đóa nói: "Không phải ăn trộm, tất cả mọi chuyện phải kể đến chuyện Tiếu Tiếu bị mọi người bàn tán mấy ngày trước, tất cả lời đồn thổi đều do người này tung ra, thậm chí hắn ta còn muốn lừa gạt Tiếu Tiếu." Nghe Trương Van Đóa nói như vậy, những thôn dân tới vây xem đều lắp bắp kinh hãi: "Nhóc Vân Đóa, chuyện này là như thế nào?"
"Đúng vậy, sao lại liên quan đến thanh niên Vu?"
"Trời tối tăm như vậy, không phải người này nổi lên suy nghĩ bậy bạ với thanh niên Vu đấy chứ?" Một nam một nữ, có người thông minh lập tức nghĩ đến vấn đề nam nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận