Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 178:

Chương 178:Chương 178:
Tổng cộng có bảy nam thanh niên trí thức, nếu thay phiên nhau cắt cỏ heo, đúng là khá nhẹ nhàng, vì vậy, bọn họ đi tìm đại đội trưởng nói chuyện, bọn họ cũng muốn nuôi heo.
Đại đội trưởng không yêu cầu gì đối với nhóm thanh niên trí thức này, cho dù bọn họ không làm việc thì ông ấy cũng mặc kệ, chỉ cần không gây chuyện là được, bây giờ nữ thanh niên Kim Linh muốn nuôi heo, nhóm nam thanh niên trí thức cũng muốn nuôi heo, ai cũng tích cực như vậy, ông ấy cũng có chút vui mừng, thậm chí còn cảm thấy Kim Linh cũng không tồi. Dĩ nhiên, ông ấy luôn có an tượng tốt với Kim Linh, vừa xuống nông thôn năm 66, một người nhỏ tuổi như vậy, nhưng mà làm việc rất chăm chỉ.
Ngày hôm sau, đại đội trưởng lại đưa người đến ký túc xá của nam thanh niên bên này dựng chuồng heo.
Tổ trưởng của nhóm nam thanh niên tên là Đỗ Hữu Vọng, thấy đại đội trưởng đưa người đến dựng chuồng heo, anh ta nhân cơ hội nói: "Đại đội trưởng, có thể dựng thêm cho cháu một cái chuồng gà không ạ?" Đã nuôi heo rồi, chẳng lẽ không nuôi thêm hai con gà được sao? Tất nhiên là nuôi một thể, trứng gà không ngon sao? Thịt gà không ngon sao?
Dĩ nhiên là đại đội trưởng không có ý kiến. Nữ thanh niên ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh bên ký túc xá của nam thanh niên, mọi người đều không có việc gì, cho nên đều đi sang đây xem náo nhiệt. Vu Tiếu nắm một nắm hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn mọi người làm việc.
Một người trẻ tuổi trong đó nói: "Có thể đặt chuồng gà ở chỗ này không?" Người trẻ tuổi đó nhìn rất thành thật, có một gương mặt hàm hậu, lúc hắn ta hỏi thì nhìn về phía nam thanh niên ở bên kia.
Đỗ Hữu Vọng nói: "Có thể, có thể! Ở phương diện này, chúng tôi không hiểu lắm, mọi người quyết định là được."
Người trẻ tuổi gật đầu: "Như vậy là được rồi."
Chuồng gà? Lâm Ái Dao nghe vậy lập tức hỏi: "Các anh còn muốn nuôi gà nữa sao?"
Đỗ Hữu Vọng nói: "Đúng vậy, nuôi thêm hai con gà, mọi người có thể có trứng ăn."
Hai mắt Lâm Ái Dao chuyển chuyển một chút, sau đó nói với Kim Linh: "Chúng ta cũng nuôi gà con đi, cũng có thể ăn trứng gà."
Kim Linh tự nhiên không phản đối: "Mình không có ý kiến, cậu hỏi thanh niên Vu, thanh niên Điền và thanh niên Triệu đi."
Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan liếc mắt nhìn nhau, hai người nói: "Tôi cũng không có ý kiến." Mọi người cùng nhau chăm sóc, hai con gà cũng không ăn bao nhiêu, bọn họ có thể chấp nhận được, như vậy tốt hơn nuôi heo nhiều.
Vu Tiếu nói: "Không cần tính phần của tôi." Cô vừa có tiền vừa có phiếu, không muốn tìm quá nhiều việc cho mình đâu: "Bớt tôi đi, các cô có thể ăn thêm một quả trứng."
Điền Tinh Tinh: "Là cô nói đấy nhé, vậy bốn người chúng ta nuôi hai con gà đi, chờ đến khi gà đẻ trứng, cách một ngày là có thể ăn một lần."
Nhậm Sóc nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn về phía nhóm nữ thanh. Trong lòng thầm nghĩ, mỗi ngày thanh niên Vu đều tự mua một quả trứng gà để ăn đó, cô còn để ý chuyển cách một ngày ăn trứng gà một lần sao?
Vu Tiếu không chú ý tới ánh mắt của Nhậm Sóc, nhưng mà Kim Linh luôn nhìn lén Nhậm Sóc lại nhìn thấy được. Lại nói, bình thường cô ta rất ít khi gặp được Nhậm Sóc, bởi vì Nhậm Sóc không tới ký túc xá thanh niên bên này, mà cô ta cũng không thể trực tiếp đến nhà bà cụ Tống tìm Nhậm Sóc, cô ta không có lý do. Bây giờ nhìn thấy Nhậm Sóc, cô ta không khỏi nhìn thêm vài lần. Không thể không nói, là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, anh ta đứng ở đâu cũng là tâm điểm chú ý, ở trong nhóm thanh niên trí thức, bất luận là ngoại hình hay là khí chất, Nhậm Sóc đều là người xuất sắc nhất.
Nhậm Sóc đang nhìn về bên phía các nữ thanh niên, đương nhiên cũng nhìn thấy Kim Linh, thấy Kim Linh nhìn mình, anh ta lập tức thu hồi tâm mắt. Nhiều người dựng chuồng heo nên chỉ một tiếng đồng hồ đã dựng xong. Đại đội trưởng nói: "Ngày mai phủ thêm cỏ khô là được, ngày mai hai người lại đến, nửa tiếng là có thể làm xong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận