Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 235:

Chương 235:Chương 235:
Kha Cảnh Dương nói: "Sang năm mới công việc đồng áng nhiều, cha bảo anh cả cũng không cần vội, đến lúc đó hỏi anh cả xem là cần tiền hay cần thứ gì khác?" Cho dù là anh em ruột, tiền nên đưa thì không thể thiếu.
Bà Kha không nói gì, việc lớn bà vẫn có chừng mực.
Ông Kha gật đầu.
Sau bữa tối, ông Kha đến nhà anh cả Kha một chuyến.
Chị dâu cả kinh hãi: "Chú út qua năm định kết hôn?" Trước đây đến tin tức đi coi mắt cũng không có, bây giờ đột nhiên lại muốn kết hôn, sao nhanh vậy chứ: "Cha, không biết nhà em dâu làm gì ạ?" Dù sao với mức độ coi trọng của mẹ chồng với chú út, chắc chắn sẽ không phải người nông thôn. Nếu đã là người thành phố, vậy phải tạo mối quan hệ tốt, cho dù thế nào thì tạo mối quan hệ tốt với em dâu người thành phố chắc chắn sẽ tốt cho mình.
Ông Kha khựng lại: "Ta cũng không biết, quên mất không hỏi mẹ con rồi."
Chị dâu cả biết tính cách của ông Kha, nào phải không hỏi, mà là việc gì cũng giao cho mẹ chồng. Chị ta nói: "Cha, cha nói chuyện với chồng con đi ạ, con đến hỏi mẹ xem sao." Nói xong không đợi ông Kha đáp lời đã vội vàng đi mất. Quá tò mò mà, chang may tính cách của người em dâu này không tốt thì thế nào? Đều nói cô gái trong này phố được chiều chuộng quen rồi, chị ta thực sự sợ chú út lấy một tổ tông vê.
Nhưng mà, cho dù thực sự có lấy một tổ tông về thì chị ta cũng hết cách, hôn sự của chú út không phải việc chị ta có thể nhúng tay vào được.
"Mẹ... mẹ ơi..." Vừa đến nhà đã nhìn thấy bà Kha đang rửa bát trong sân, chú út đang đứng trên mảnh đất trống bên cạnh. Chị dâu cả Kha xắn tay nói: "Mẹ, để con rửa cho."
Bà Kha nói: "Không cần đâu, sao con lại đến đây? Cha con sang nói với thằng lớn rồi?" Việc lớn như con trai út kết hôn, vì sao bà không nói về con dâu với ông nhà mình, chính là vì đợi con dâu lớn đến đây.
Chị dâu cả Kha nói: "Đúng vậy, cha nói với chồng con, chú út qua năm sẽ kết hôn, bảo chồng con làm ba mươi sáu chân. Mẹ, em dâu là người thành phố hả?"
Cái gọi là ba mươi sáu cái chân chính là một chiếc bàn vuông, bốn cái ghế, một cái giường đôi, một chiếc tủ quần áo, một chiếc bàn học, một chiếc kệ bếp, vừa hay ba mươi sáu chiếc chân, tổng cộng chín món đồ, mỗi món bốn chân. Ở thời đại này, chỉ cần điều kiện hơi tốt, cha mẹ không quá thiên vị thì con trai kết hôn đều được chuẩn bị ba mươi sáu chiếc chân, vì vậy chị dâu cả Kha cho rằng, chú út kết hôn, cha mẹ chồng cũng chuẩn bị cái này. Dù sao thì năm đó bọn họ kết hồn, hay lúc những anh em khác kết hôn, thứ cha mẹ chồng chuẩn bị đều là cái này.
Bà Kha nói: "Là con gái thành phố." Đám người đó nói bà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, bà nhổ vào, con trai bà lẫy con gái thành phố, tức chết bọn họ.
Chị dâu cả Kha không bất ngờ trước câu trả lời này, chị ta bắt đầu hỏi thăm những việc khác: "Vậy em dâu tính tình thật tốt, con gái thành phố khác chỉ sợ ba mươi sáu chân không đủ đâu?" Thực ra chị ta muốn hỏi thăm xem cha mẹ chồng cho bao nhiêu tiền sính lễ. Nhưng chị ta nào có biết, lời tiếp theo của bà Kha sẽ dọa chị ta chết khiếp, cũng khiến chị ta chua xót.
Bà Kha nói: "Ba mươi sáu chân nào có đủ, phải chuẩn bị ba món đồ lớn."
"Ba món đồ lớn?" Chị dâu cả Kha không nhịn được đề cao giọng: "Vậy phải hết bao nhiêu tiền đây?"
Bà Kha hừ một tiếng: "Bao nhiêu tiền cũng không cần các chị bỏ ra, thằng út có lương nó tự bỏ, từ tiền đến phiếu đều là nó trả. Năm đó lúc thằng út đi học chúng ta đã tách ra ở riêng rồi, học phí cũng không tiêu tiền của mấy anh chị, lương thực cũng không ăn của mấy anh chị, bây giờ lương nó tự kiếm bỏ ra mua sính lễ gì đó cho vợ cũng là chuyện của nó."
Nói thì nói như vậy, lý thì cũng có lý, nhưng mà... trong lòng chị dâu cả Kha vẫn dâng trào sự chua xót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận