Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 359:

Chương 359:Chương 359:
Vợ của Thi Cần nghe vậy, im lặng một lát rồi bỗng nhiên nói: "Thím Dương, cô nhi viện của mọi người còn chức vị công tác nào không?"
Thím Dương sửng sốt: "Cháu muốn đến làm việc ở cô nhi viện?"
Vợ của Thi Cần nói: "Vâng ạ, không biết có phù hợp hay không, cháu không có yêu cầu gì cả, không có tiền lương cũng không sao." Cô ấy chỉ muốn tìm một ít việc để làm.
Thím Dương: "Vậy thím muốn hỏi một chút chuyện riêng, ai tới cô nhi viện làm, thím đều hỏi cái này."
Vợ của Thi Cần: "Không biết thím Dương muốn hỏi chuyện gì?"
Thím Dương nói: "Cháu từng đi học chưa? Yêu cầu của cô nhi viện là nhân viên phải từng đi học, yêu cầu thấp nhất là phải tốt nghiệp tiểu học, có thể tốt nghiệp trung học cơ sở hoặc là trung học phổ thông thì càng tốt, bởi vì nhân viên làm việc ở đây phải dạy bọn nhỏ học. Ngoài ra, thím muốn tìm một người có lòng kiên nhẫn và có trách nhiệm. Cháu cảm thấy mình có thể làm được công việc này không?”
Vợ của Thi Cần nói: "Cháu đã tốt nghiệp trung học phổ thông, còn lòng kiên nhẫn và trách nhiệm thì cháu không thể bảo đảm. Nhưng mà cháu sẽ không đánh mắng hay bắt nạt trẻ con."
Thím Dương nói: "Như vậy đi, mấy ngày nữa, người của cô nhi viện sẽ thông báo tuyển dụng công khai, cháu có thể tới ứng tuyển, nhưng mà cô nhi viện không có phúc lợi, mỗi tháng chỉ có mười đồng tiền lương."
Vợ của Thi Cần nói: "Cháu có thể không cần tiền lương, nếu không được thông báo công khai tuyển dụng cũng có thể tới cô nhi viện làm việc chứ ạ?"
Thím Dương nghe vậy, cảm thấy rất bất ngờ: "Vì sao cho dù không có tiền lương, cháu vẫn bằng lòng làm việc ở cô nhi viện?"
Vợ của Thi Cần: "Cháu chỉ muốn tìm một chút việc để làm, cháu ở nhà cả ngày không có việc gì để làm cả." Cô ấy ở nhà cả ngày chỉ có ăn và ngủ, ngủ rồi lại ăn, cảm thấy cuộc sống chẳng có gì thú vị.
Nghe thấy vợ của Thi Cần nói như vậy, thím Dương cũng không biết cô ấy suy nghĩ gì trong đầu. Nhưng mà nếu đối phương không cần tiền lương, vậy bà ấy để người ta thử một chút cũng không sao: "Như vậy đi, ngày mai cháu tới đây thử tiếp xúc với bọn nhỏ xem. Nhưng mà trước khi có thông báo tuyển dụng sẽ không có tiền lương. Tuy không có tiền lương, nhưng cô nhi viện có thể cung cấp một bữa cơm trưa."
Còn có thể cung cấp cơm trưa? Trên mặt vợ của Thi Cần nở một nụ cười hiếm thấy: "Cảm ơn thím Dương, cháu bằng lòng đến thử." Nếu có thể tự mình nuôi sống bản thân, không cần dựa vào Thi Cần, đây là một chuyện vô cùng vui vẻ đối với cô ay
Trong khi các nữ các đồng chí nói chuyện phiếm, các nam đồng chí cũng ăn xong. Sau khi bọn họ ra về, thật ra thím Dương và vợ của Thi Cần muốn ở lại giúp đỡ dọn dẹp. Hai người muốn cùng nhau rửa bát, nhưng mà Vu Tiếu không đồng ý. Sau khi tiễn bọn họ về, Vu Tiếu nói: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, đi rửa bát thôi."
Kha Cảnh Dương: ".." Anh đã biết số bát đũa này sẽ giao cho mình đi rửa. Có điều, hôm nay cô gái nhỏ này chuẩn bị hai bàn thức ăn, đúng là cho anh thể diện.
"Nghĩ gì thế? Anh đi xách nước đi, nhanh lên." Vu Tiếu thấy anh bất động, không khỏi thúc giục.
Kha Cảnh Dương thấy cô đi ra ngoài, nhướng mày nói: "Em cũng đi?"
Vu Tiếu: "Nhiều bát đũa như vậy, một mình anh rửa chắc chắn sẽ rất lâu."
Hôm nay có hơn hai mươi cái bát, đặt trong thùng nước rất nặng, nhưng cho dù Kha Cảnh Dương xách theo bát thì vẫn đi nhanh hơn Vu Tiếu.
Vu Tiếu đi ở phía sau, cũng không gọi anh lại. Cô vô cùng thích thú nhìn dáng người thẳng tắp của Kha Cảnh Dương. Thật ra cô có ấn tượng rất tốt với Kha Cảnh Dương, không ôm chủ nghĩa đàn ông, lại còn chăm chỉ. Không giống một số đàn ông ở thời đại này, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ đàn ông không vào bếp.
Kha Cảnh Dương dừng lại: "Sao em lại đi chậm như vậy? Có phải sáng nay làm việc nhiều nên mệt không? Nếu em mệt thì đi nghỉ đi, một mình anh cũng có thể rửa được."
Vu Tiếu chạy vài bước đuổi theo Kha Cảnh Dương, sau đó bày ra vẻ mặt cạn lời: "Đồng chí Kha, hãy nhìn chân của anh rồi nhìn lại chân của em xem, anh có suy nghĩ gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận