Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 63:

Chương 63:Chương 63:
Tống Mãn Đường lại nói với các thanh niên trí thức: "Mọi người chuyển hành lý lên xe bò đi, tôi đến hội thanh niên báo cáo một tiếng." Các thanh niên trí thức xuống nông thôn đã ký tên lên danh sách, bây giờ Tống Mãn Đường phải giao danh sách cho hội thanh niên. Cứ như vậy, coi như các thanh niên trí thức đã an toàn đến nơi, mặc kệ là hội thanh niên hay đội sản xuất, nhiệm vụ đều đã hoàn thành.
Không gian của xe bò có hạn, thanh niên trí thức gồm sáu người, mỗi người lại mang theo hai túi hành lý, số lượng cũng hơn mười túi, tuy rằng những thứ như chăn không nặng, nhưng kích thước lại lớn, sau khi đặt hành lý lên xe, đám người lập tức không còn chỗ ngồi.
Điền Tinh Tinh nhìn xe bò, nhịn không được nói: "Vậy chúng tôi ngồi ở đâu?"
Lý Ca nói: "Mọi người đi bộ theo vậy."
Cái gì? Sắc mặt của Điền Tinh Tinh lập tức trở nên khó coi: "Đồng chí Tống Mãn Đường nói từ công xã đến Ao Tử Sơn phải đi bộ hết một giờ đồng hồ, chú muốn để chúng tôi đi bộ một giờ sao? Làm sao chúng tôi có thể chịu nổi? Chúng tôi không phải là người nông thôn thường xuyên làm việc, sao có thể đi quãng đường dài như thế?"
Lý Ca vừa nghe vậy lập tức không vui: "Ngay cả bò cũng đi được, sao cô lại không đi được? Cô có thể quý hơn bò hay sao?”
Vu Tiếu nghe lời này, lập tức cúi đầu xuống, kì thực khóe miệng đang nhướng lên, cô nhịn không được muốn cười. Thật ra câu nói của Điền Tinh Tinh không có vấn đề gì lớn, ở huyện ly, cho dù là người có điều kiện gia đình kém cũng chỉ làm việc nhà chứ không cần làm các công việc chân tay khác, cho nên phải đi một quãng đường xa như vậy quả là làm khó bọn họ rồi. Nhưng ở trong mắt người nông thôn, người quả thật không quý bằng bò.
Điền Tinh Tinh nghe vậy, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Con súc sinh này còn quý hơn cô ta nữa ư? Nhưng một cô gái vừa xuống nông thôn đã gặp phải loại đàn ông nông thôn như vậy, bản thân lại không có chỗ dựa, cho nên có chút sợ, không dám lớn tiếng phản bác, chỉ đành kháng nghị trong im lặng.
Triệu Bảo Lan kéo tay cô ta, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Đời trước, quan hệ giữa Châu Mật Hồng với Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan không tốt. Châu Mật Hồng thân là nữ phụ ngàn người ghét bỏ, trừ nguyên chủ ra, không người nào có quan hệ tốt với cô ấy. Cho nên lúc này thấy Điền Tinh Tinh bị Lý Ca ghét bỏ, Châu Mật Hồng tất nhiên không giúp đỡ nói thay.
Hàn Giản và Nhậm Sóc cũng không hé miệng, bởi vì trong lời nói của Lý Ca cũng không có ác ý.
Một lát sau, Tống Mãn Đường quay lại, anh ta nói: "Mọi người đều chuyển hành lý xong rồi à? Chú Lý Ca, chúng ta đi thôi."
Lý Ca: "Được rồi." Đáp một tiếng rồi vỗ bò và bắt đầu di chuyển.
Trên đường đi, Nhậm Sóc quay sang Tống Mãn Đường thăm dò: "Đồng chí Tống này, xin hỏi các anh định sắp xếp cho những thanh niên trí thức như chúng tôi thế nào?" Lúc nãy ở trên xe kéo Nhậm Sóc đã muốn hỏi rồi, nhưng tạp âm trên xe kéo quá lớn nên nói không nghe rõ.
Tống Mãn Đường nhiệt tình giới thiệu: "Chúng tôi đã xây ký túc xá cho thanh niên trí thức, nam ở một căn, nữ ở một căn. Ký túc xá nam nằm bên cạnh ký túc xá nữ.
Một căn nhà? Nhậm Sóc nghe vậy thì hỏi càng tỉ mỉ hơn: "Vậy mỗi thanh niên trí thức ở riêng một phòng hay sao??”
Tống Mãn Đường nói: "Không phải, năm 1966. trước khi mọi người đến đây, chỗ chúng tôi đã từng đón một đoàn thanh niên trí thức khác, mỗi căn nhà có hai căn phòng lớn, mọi người đều ở chung với nhau."
Nhậm Sóc nghe vậy, trong lòng trầm xuống: "Vậy chuyện ăn uống của chúng tôi thì sao?"
Tống Mãn Đường nói: "Mọi người muốn ăn gì thì tự quyết định, nhưng hình như trước mắt các nam nữ thanh niên sẽ ăn chung với nhau."
Nhậm Sóc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có thể ở riêng và ăn riêng hay không? Dạ dày của tôi không tốt, thói quen ăn uống không giống với mọi người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận