Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 137:

Chương 137:Chương 137:
Vu Tiếu ngượng ngùng giải thích: "Tôi.. bởi vì mua thịt cảm ơn mọi người vì vậy nên tôi đã tiêu hết tiền. Tôi muốn hỏi nếu như cô đã bàn chuyện hôn nhân rồi thì có cần chuẩn bị ba món đồ quan trọng không? Tôi có phiếu xe đạp và phiếu máy may, còn có cả phiếu đồng hồ. "
Phiếu máy may? Phiếu đồng hồ? Trương Vân Đóa nghe xong mắt sáng lên. Là con gái cưng của nhà đại đội trưởng, cô ta đương nhiên hiểu biết hơn người khác, có vài người không cả dám nghĩ đến những thứ này, nhưng Trương Vân Đóa không phải vậy. Nhà cô ta có hai người làm cán bộ, mỗi năm cha cô ta cũng có 180 cân lương thực, thêm năm mươi đồng tiền lương, nhiều hơn cô ta nhiều. Ngoài ra mỗi tháng công xã còn trợ cấp cho cha cô ta 5 đồng, vì vậy nhà cô ta có không ít tiền tiết kiệm.
Nhưng không có phiếu máy may và phiếu đồng hồ.
Cha mẹ cô ta chắc chắn không nỡ mua đồng hồ, nhưng máy may thì chắc chắn sẽ mua, trong nhà có cái máy may, may quần áo cũng thuận tiện hơn.
Hơn nữa nếu như cha mẹ cô ta không nỡ mua, cô ta cũng muốn mua. Trương Vân Đóa làm nhân viên tính công điểm, tiền cô ta tự tiết kiệm, mẹ cô ta nói đợi đến lúc cô ta kết hôn, khoản tiền này sẽ để cô ta mang theo, vì vậy cô ta đã có bảy mươi đồng tiền tiết kiệm.
Trương Vân Đóa cũng không phải kẻ ngốc, cô ta nhẹ giọng hỏi: "Phiếu đó bao nhiêu tiền?"
Vu Tiếu nói: "Mỗi tấm sáu mươi đồng."
Trương Vân Đóa nghe xong: "Vậy tôi đều lấy hết." Mặc dù cô ta sống trong thời kỳ nghèo khó, nhưng từ nhỏ cô ta chưa từng chịu khổ, cho dù ba năm thiếu lương thực, nhà cô ta vẫn vượt qua được. Hơn nữa trước nay trong nhà chưa từng thiếu tiền, vì vậy đổi thành cô gái khác, phải lấy ra tất cả tiền của mình đi mua hai tấm phiếu, chắc chắn không nỡ, nhưng Trương Vân Đóa không giống vậy. Bởi vì nhà cô ta có thể nuôi cô ta, nên cô ta không sợ mình hết tiền. Hơn nữa, cho dù là phiếu máy may hay là phiếu đồng hồ cô ta đều muốn dùng, có người phụ nữ nào không muốn có một chiếc máy may chứ? Có người phụ nữ nào không muốn có một chiếc đồng hồ chứ?
Nghe Trương Vân Đóa nói lấy hết, Vu Tiếu cũng vui mừng: "Vậy trưa nay tôi về kí túc xá lấy phiếu."
Trương Vân Đóa nói: "Được, trưa nay tôi đưa tiền cho cô."
Nói xong chuyện phiếu, Vu Tiếu liền nói: "Đồng chí Trương, tôi phải về kí túc xá một chuyến đưa thịt và điểm tâm cho đồng chí Kim, tôi phải đi cảm ơn cô ấy."
Trương Vân Đóa: "Vậy cô đi đi."
Kim Linh lúc này vẫn đang ở trong phòng, buổi chiều cô ta xuất phát, lúc này đang thu dọn đồ đạc, mặc dù đồ đạc của cô ta rất ít.
"Thanh niên Kim." Vu Tiếu xách thịt và điểm tâm đi vào.
"Thanh niên Vu, cô về rồi à" Kim Linh biết cô sáng sớm đi Cung Tiêu Xã mua thịt: "Cô mua được thịt chưa?”
Vu Tiếu nói: "Mua được rồi, thịt và số điểm tâm này đều là của cô, cô ăn thịt bồi bổ thân thể, điểm tâm cô có thể giữ lại lên tàu hỏa ăn. Cảm ơn cô lần nữa đã lên núi tìm tôi, thật sự xin lỗi vì đã liên lụy đến cô."
Kim Linh nói: "Không cần cảm ơn tôi, nếu như tôi lên núi không thấy về, cô cũng sẽ đi tìm tôi, không phải sao? Chúng ta đều là thanh niên trí thức, nên giúp đỡ lẫn nhau." Tiểu thuyết xây dựng nhân vật Vu Tiếu quá thật thà rồi.
Còn về phiếu thịt của Vu Tiếu và tiền mua thịt, Kim Linh chưa từng nghĩ nhiều, bởi vì cô ta cho rằng chắc chắn là Châu Mật Hồng cho cô. Phải biết rằng Châu Mật Hồng sau khi sống lại rất tốt với Vu Tiếu, như vậy mới trả hết được ân tình của kiếp trước Vu Tiếu đối tốt với cô ấy.
Kim Linh quả thực chưa từng nghi ngờ Vu Tiếu, trong tiểu thuyết, Vu Tiếu là một người biết cảm ơn.
Kim Linh không hề muốn chiếm công lao của nguyên thân, nhưng nguyên thân đã rất lâu rồi chưa được ăn thịt và điểm tâm, bây giờ nhìn thấy những thứ này, cô ta cảm thấy nước miếng trào ra trong miệng. Kim Linh nghĩ, bây giờ nhận những thứ này của Vu Tiếu, lúc trở về cô ta sẽ trả lại: "Vậy cảm ơn cô, thanh niên Vu. Đợi khi tôi trở lại sẽ mang đặc sản cho cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận