Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 129:

Chương 129:Chương 129:
Bởi vì lúc này là thời gian tan làm nên sẽ gặp phải rất nhiều người. Vu Tiếu dựa theo tính cách của nguyên chủ cười thẹn thùng với mọi người sau đó giải thích: "Hôm đó cháu lên núi nhặt củi đụng phải bọn trộm mộ, lúc bọn trộm mộ muốn giết người diệt khẩu thì một đồng chí quân nhân cứu cháu. Sau đó cảnh sát trên thị trấn và thành phố đến, nhưng bởi vì chưa bắt được hết bọn trộm mộ, mà có thể bọn chúng nhận ra cháu, vì vậy cháu chỉ có thể ở lại nơi đồng chí cảnh sát sắp xếp. Sáng hôm nay đồng chí cảnh sát đến tìm cháu, báo cho cháu là bọn trộm mộ đã bắt được toàn bộ, cháu đã an toàn, sau đó liền đưa cháu trở về."
Về sau chuyên gia khảo cổ sẽ đến, vì vậy việc của bọn trộm mộ cũng không cần giấu diếm.
"Thì ra trong ngọn núi của chúng ta có cổ mộ à."
"Bọn trộm mộ hôm đó thật là một đám thất đức, mộ của người chết cũng muốn đào."
"Đúng vậy, xúi quẩy quá."
Vu Tiếu nói tiếp: "Ngày hôm cháu xảy ra chuyện, cảm ơn các vị hương thân phụ lão đã đi tìm cháu... Hôm nay cháu trở về thấy trên đầu thanh niên Kim quấn băng vải, cháu rất buồn."
"Đúng vậy, hôm đó thanh niên Kim chảy rất nhiều máu."
"Ấy, mấy hôm nay cô ấy cũng không đi làm được, ngày nào cũng phải nghỉ ngơi."
"Đi làm nào có quan trọng bằng tính mạng."
Vu Tiếu cũng buồn bã nói: "Là cháu hại thanh niên Kim không thể đi làm, vì vậy khoảng thời gian thanh niên Kim xin nghỉ này cháu sẽ dùng công điểm của mình bù cho cô ấy."
"Thanh niên Vu, cháu thật tốt quá."
"Thanh niên Vu, cháu đúng là tấm gương biết cảm ơn."
"Phẩm chất của thanh niên Vu thật tốt."
Vu Tiếu thể hiện một hồi trước mặt mọi người sau đó đến nhà bà cụ Tống. Nhìn thấy Vu Tiếu đã trở lại, Châu Mật Hồng vui vẻ kêu lên: "Tiếu Tiếu, cậu về rồi? Tốt quá đi."
"Hoan nghênh cô trở lại, đồng chí Vu Tiếu."
Bà cụ Tống cũng nói theo: "Rốt cuộc trở về rồi, mau đến ăn cơm, cháu về vừa đúng lúc."
Vu Tiếu nói: "Cảm ơn mọi người quan tâm. Thực ra hơn mười giờ cháu đã trở lại rồi, cháu quên nói với bà cụ Tống, chắc cơm trưa nay bà cụ Tống làm không đủ đâu nhỉ?"
Bà cụ Tống nói: "Không sao đâu, bà luộc thêm mấy củ khoai, nhanh lắm."
Vu Tiếu nói: "Tý nữa cháu ăn khoai, bà cụ Tống cùng mọi người ăn cơm trước đi. Đúng rồi, cháu có mua mấy quả táo trong thành phố để mọi người ăn thử cho biết mùi vị." Cô lấy ba quả ra, bà cụ Tống, Tống Tiểu Thông, Nhậm Sóc, mỗi người một quả.
Bà cụ Tống: "Chỗ chúng ta có nông trường, chuyên trồng cam, táo, còn cả dương mai, cứ đến độ này thì bán táo, có thể bán đến sang năm."
Châu Mật Hồng nhìn Vu Tiếu: "Của mình đâu?"
Vu Tiếu nói: "Của cậu ở kí túc." Cô lại nói với bà cụ Tống: "Chẳng trách người bán hàng ở tiệm thực phẩm phụ nói cứ cách ba năm ngày lại có táo."
Nhậm Sóc nói: "Cảm ơn thanh niên Vu, vậy tôi không khách sáo nữa."
Vu Tiếu nói: "Không cần khách sáo với tôi, mấy hôm nay khiến mọi người lo lắng rồi, cảm ơn sự quan tâm của mọi người."
Sau khi ăn trưa xong ở nhà họ Tống, Vu Tiếu và Châu Mật Hồng trở lại ký túc xá thanh niên, nhưng mà trước khi trở về, Vu Tiếu kéo Châu Mật Hồng đi tản bộ một vòng, hai người tản bộ dưới chân núi, Vu Tiếu hỏi: " Mật Hồng, người nhà cậu đã gửi thư đến chưa?"
Châu Mật Hồng nói: "Chắc không nhanh vậy đâu, nhưng mà cũng trong vài ngày này thôi."
Vu Tiếu nói: "Hôm nào rảnh, chúng ta lên thị trấn, cậu đến bưu cục gọi điện về cho gia đình, để bọn họ nhanh chóng sắp xếp cho cậu trở về." Cô gái xuyên sách đến rồi, cô lo lắng đối phương bởi vì nhìn trúng Nhậm Sóc mà bắt đầu đối phó với Châu Mật Hồng. Mặc dù lúc này Nhậm Sóc và Châu Mật Hồng vẫn chưa có tình cảm nhưng ai mà biết cô gái xuyên sách nghĩ như nào.
Châu Mật Hồng hơi khó hiểu: "Tiếu Tiếu, cậu thật nóng vội."
Vu Tiếu lo lắng nói: "Mình chỉ là lo lắng về Khương Đại Phát thôi. Mấy ngày mình không ở đây, cậu có đụng trúng Khương Đại Phát không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận