Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 163:

Chương 163:Chương 163:
Mục tiêu dùng tiền có chút lộ liễu, bởi vì không chỉ có một mình bà đổi giày: "Ngoài những thứ này ra, dùng vải cũng có thể đổi, bình thường bà đều đổi vải, nếu như đổi phiếu vải, vậy thì lại phải đi mua vải, nhưng mà đôi khi đi Cung Tiêu Xã cũng không mua được vải. Cho nên trực tiếp đổi vải, như vậy bà có thể tiếp tục dùng vải để làm giày."
"Khó trách bà khéo tay như vậy." Vu Tiếu khen ngợi. Lời này không phải khách sáo, quần áo thủ công mà bà cụ Tống làm cho cô đều rất đẹp. Ở thế giới thực, Vu Tiếu là một phú nhị đại, quần áo của cô đều là hàng hiệu, ngay cả mua ở cửa hàng trên Taobao hoặc là cửa hàng của người nổi tiếng trên Taobao, Vu Tiếu đều chú ý tay nghề thủ công, có một ít quần áo đẹp, nhưng thủ công không tốt, cô sẽ không mặc. Vì vậy, Vu Tiếu có thể khen ngợi tay nghề của bà cụ Tống, có thể biết tay nghề của bà tốt như thế nào.
(*Phú nhị đại: là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu tại Trung Quốc. )
Đến khi Vu Tiếu trở về ký túc xá dành cho thanh niên trí thức, Kim Linh và Lâm Ái Dao đã ăn cơm xong, cũng đang chuẩn bị xuất phát. Vu Tiếu không có đồ gì, cô đeo gùi nhỏ và cặp sách của mình, cặp sách vẫn là chiếc cặp đầy vết vá đó, dù sao thì cô cũng không để ý lắm. Trong cặp sách là các loại phiếu cô dùng để đổi đồ, có phiếu điểm tâm, phiếu đường, phiếu vải. Kể từ sau sự kiện trộm mộ, cô chưa từng đi vào trong nội thành, cho nên cũng không có cơ hội đổi phiếu thành tiền mặt. Trong khoảng thời gian này, điểm thiện cảm đã tăng lên 1852. Khoảng thời gian trước cũng thu được rất nhiều điểm thiện cảm từ nhà họ Vu bên kia, Vu Tiếu đoán là thịt khô và phiếu vải đã đến nơi rồi. Tính ra, cô cũng nhận được khá nhiều điểm thiện cảm từ Lâm Ái Dao, nhưng mà chỉ nhận được một lần từ Kim Linh, chính là lần cô giặt chăn giúp Kim Linh, sau đó bị rơi xuống nước.
Cô đưa thịt khô, đưa điểm tâm cho Kim Linh đều không nhận được điểm thiện cảm, nhưng khi giặt chăn lại thu được. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng mà Vu Tiếu đoán, ở trong lòng Kim Linh, cô đưa thịt khô và điểm tâm là cho Kim Linh trước đây, chứ không phải là cô ta, nên cô ta không có điểm thiện cảm. Mà giặt chăn là giúp cô ta thật, cho nên cô ta cho điểm thiện cảm. Có điều, bán phiếu vải cho Kim Linh cũng không nhận được điểm thiện cảm, có lẽ vì đó là giao dịch công bằng.
Không thể không nói, Kim Linh là một người vô cùng lý trí, rất khó kiếm điểm thiện cảm.
"Các cô đi chưa?" Điền Tinh Tinh cũng chuẩn bị xong, cũng đeo gui.
Đeo gùi thực sự rất tiện lợi, còn có thể dùng một mảnh vải che lại, vác đồ trên vai nhẹ hơn xách bằng tay nhiều. Vu Tiếu nói: "Tôi xong rồi!"
Lâm Ái Dao: "Vậy chúng ta đi thôi."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ.
Năm nữ thanh niên trí thức ở bên này đều đi họp chợ. Nhóm nam thanh niên bên kia cộng thêm Nhậm Sóc là bảy người, cũng đi chợ, nhưng mà có nam thanh niên đeo gùi, có nam thanh niên lại xách giỏ, Hàn Giản thì xách theo một chiếc bao tải.
Nhóm thanh niên đi cùng nhau, đây là một đội tự nhiên.
Nhóm thanh niên đi được một đoạn, sau đó nhìn thấy người trong thôn cũng lập đội đi cùng nhau.
Lâm Ái Dao giới thiệu: "Thật ra bình thường không có nhiều người đi chợ, nhưng mà tháng mười hai âm lịch là đông nhất, bởi vì rất nhiều người muốn mua đồ tết, có thể mua vào hai ngày, là ngày mùng một và ngày mười lăm."
Vu Tiếu gật đầu với thanh niên mới tới.
"Thanh niên Vu." Phía sau truyền đến một tiếng gọi.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Trương Vân Đóa đeo gùi chạy tới. Một vài nam thanh niên cười cười nhìn Hàn Giản, nhưng mà mặt Hàn Giản vẫn không đổi sắc.
Trương Vân Đóa cũng không để bụng, cô ta đi đến bên cạnh Vu Tiếu, kéo tay cô nói: "Thanh niên Vu, tôi đi chợ với các cô." Vu Tiếu nói: "Được, nhà cô chỉ có một mình cô đi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận