Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 391:
Trợ lý Lâm vừa nói xong, phòng làm việc đột nhiên im lặng.
Vu Tiếu và Trương Vân Đóa nhìn nhau, tuổi tác của trợ lý Lâm vừa nhìn đã biết là lớn hơn bọn họ, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, người ở tuổi này mà vẫn còn nói lời như vậy thật sự khiến người khác bất ngờ. Cũng không phải lời này khó nghe, mà là trong trường hợp này nói vậy sẽ không giữ thể diện cho người ta.
Trợ lý Hồ ngây ra, sau đó cười gượng: "Thật xin lỗi quá, hôm qua nhà tôi có việc, vì vậy mới chậm trễ." Trong lòng anh ta lại nghĩ, bao giờ tôi đến liên quan quái gì đến anh?
Trợ lý Lâm hừ một tiếng.
Vu Tiếu cười: "Không sao, việc đến học tập vốn cũng là việc của mọi người, là tự do của mỗi người, không phải bên tôi yêu cầu, vì vậy thời gian tùy mọi người, chỉ cần là lúc chúng tôi rảnh rỗi, đều hoan nghênh mọi người đến."
Trợ Lý Hồ chỉ đành cười gượng xin lỗi.
Vu Tiếu: "Vân Đóa, cậu giảng giải cho trợ lý Hồ quy trình cụ thể, trợ lý Hồ có chỗ nào không hiểu có thể hỏi Vân Đóa. Ngày mai tôi phải đến thành phố dự hội nghị, lúc trở về có lẽ đã là thứ năm."
Trợ lý Lâm nghe xong: "Trợ lý bọn tôi có cần đến dự hội nghị không?" Vu Tiếu: "Tôi cũng không rõ, phía chủ nhiệm Bành thông báo cho tôi." Vu Tiếu không nói cụ thể, sao cô có thể nói cô được đi là vì kế hoạch thức ăn suất được? Nói ra có vẻ như đang làm màu.
So với trợ lý Lâm không muốn học với Trương Vân Đóa, trợ lý Hồ lại dứt khoát hơn nhiều, kiên nhẫn nghe Trương Vân Đóa giảng giải quy trình, có chỗ nào không hiểu cũng sẽ hỏi cặn kẽ. Trương Vân Đóa vừa mắt trợ lý Hồ hơn trợ lý Lâm.
Bữa trưa hai người ăn ở tiệm cơm, cùng ăn thức ăn suất giống mọi người, trợ lý Hồ hôm qua từng được thấy thức ăn suất, lúc ăn anh ta lẩm bẩm: "Loại thức ăn suất này không nên cho ăn ở tiệm cơm thì tốt hơn."
Thức ăn trong suất quả thực không so được với thức ăn trong tiệm cơm. Nhưng mà dù sao cũng là một chay một mặn, ở niên đại này cũng được coi là ngon rồi.
Vu Tiếu cười không nói, không những Vu Tiếu mà những người khác cũng không nói. Đối với những người có mặt ở đây, được ăn đồ ăn như vậy đã rất thỏa mãn rồi.
Ăn xong cơm, mọi người đi đưa thức ăn đến xưởng dệt. Hôm qua trợ lý Lâm đã từng đi, vì vậy không cảm thấy có gì mới lạ, nhưng mà trợ lý Hồ lần đầu tiên đến, anh ta đi theo nhìn rất cẩn thận.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, đến lúc tan làm cũng không thấy trợ lý Thôi đến, việc này khiến Vu Tiếu không nhịn được cau mày, bản thảo bài phát biểu của cô vẫn ở chỗ trợ lý Thôi, nếu như ngày mai đến thành phố tham dự hội nghị cần cô phát biểu, vậy cô không có bản thảo bài phát biểu thì phải làm thế nào đây?
Lúc này Vu Tiếu hơi hối hận vì cho người ta mượn bản thảo, cũng là do cô suy nghĩ không chu đáo.
Vì vậy sau khi tan làm, ăn cơm tối xong, Vu Tiếu lại bắt đầu viết bản thảo. Nhưng mà buổi tối không có ai làm phiền cô, bởi vì bắt đầu từ đầu tháng bảy, huấn luyện của quân doanh chuyển từ ban ngày thành buổi tối. Cũng có nghĩa là thời gian huấn luyện của Kha Cảnh Dương là một buổi sáng và một buổi tối, chiều là thời gian nghỉ. Ngày hè tháng bảy nóng nực, huấn luyện buổi chiều ánh nắng quá độc, nếu bị cảm nắng sẽ mất nhiều hơn được.
Bản thảo này Vu Tiếu viết đến hơn chín giờ mới xong, Kha Cảnh Dương vẫn chưa vê. Cô tắm xong liền cầm quạt đi ra ngoài. Thời tiết này trong nhà không mát bằng bên ngoài.
Vu Tiếu vừa ra ngoài đã phát hiện lúc này người vẫn còn ở bên ngoài không chỉ có mình cô, trong sân một số nhà vẫn còn tiếng vọng ra, có lẽ ai đó đang nói chuyện.
Vu Tiếu đi một vòng bên ngoài rồi về nhà, cô cảm thấy trong nhà quá nóng nực, lúc này cô có một chủ ý, ngày mai lúc đến thành phố thuận tiện vào trung tâm thương mại xem có quạt điện không. Muốn biết trung tâm thương mại có quạt điện hay không cũng đơn giản, Vu Tiểu vào cửa hàng he thống kiểm tra xem, bởi vì đồ của niên đại này có thì cửa hàng hệ thống cũng có.
Thấy cửa hàng hệ thống có quạt, Vu Tiếu yên tâm.
Quạt ở cửa hàng hệ thống không hề rẻ, một chiếc quạt điện cần 1000 điểm thiện cảm. Nhưng mà bây giờ điểm thiện cảm của Vu Tiếu đã lên đến hơn 8000. vì vậy nếu phải dùng điểm thiện cảm mua một chiếc quạt điện cô cũng không tiếc. Chỉ là ở quê chưa có điện, cho dù là nhà họ Kha hay nhà họ Vu đều không dùng được quạt điện.
Lúc Kha Cảnh Dương về đến nhà đã mười một giờ rồi, bọn họ bắt đầu huấn luyện từ sáu giờ đến mười một giờ tối, thực sự phải công nhận huấn luyện buổi tối thật thoải mái, thời tiết không nóng nực.
Về đến nhà Kha Cảnh Dương cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, anh sợ làm ồn đến Vu Tiếu. Anh tắm xong vào phòng, vừa lên giường Vu Tiếu đã dán lại: "Em còn chưa ngủ hả?" Kha Cảnh Dương hỏi.
Vu Tiếu ngáp một cái: "Em vừa tỉnh, người anh mát mát thật thoải mái."
Kha Cảnh Dương vừa mới tắm nước lạnh sao có thể không mát được chứ?: "Xin lỗi, làm em tỉnh giấc, em mau ngủ đi."
"Vâng." Vu Tiếu mơ hồ đáp một tiếng: "À đúng rồi, ngày mai em muốn đi mua quạt điện."ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Kha Cảnh Dương: "Em tự quyết định đi."
Ngày hôm sau.
Vu Tiếu đến chỗ chủ nhiệm Bành trước sau đó hai người đứng ở bến xe đợi chủ nhiệm Đới, chủ nhiệm Mạnh, chủ nhiệm Bạch, chủ nhiệm Trương. Nói thẳng ra chính là chủ nhiệm Đới đưa chủ nhiệm các tiệm cơm quốc doanh đến thành phố tham dự hội nghị.
Hoạt động kinh doanh của tiệm cơm ở huyện lị vẫn luôn không bằng tiệm cơm ở thành phố, huyện lị mặc dù cũng thuộc thành phố nhưng không thể nào sánh với trong thành phố được, một cái chỉ là huyện, một cái là thành phố lớn. Người ở huyện lị cũng sẽ tự ti trước mặt người thành phố, cũng giống như người nông thôn tự tỉ trước mặt người huyện lị vậy.
Chủ nhiệm Đới: "Đến hết rồi đúng không, mua vé lên xe thôi."
Cả đoàn người đi cùng nhau mua vé xe nên cũng ngồi gần nhau. Lên xe xong, Vu Tiếu liền hỏi: "Chủ nhiệm Trương, trợ lý Thôi không đến chi nhánh của chúng tôi học tập hả? Hôm qua trợ lý Lâm và trợ lý Hồ đến rồi, không thấy bóng dáng của trợ lý Thôi."
Chủ nhiệm Trương có biết việc này: "Hôm nay tôi phải đến thành phố dự hội nghị, tôi đi hai ngày nên hai ngày này trợ lý Thôi phải ở tiệm cơm, nếu không sẽ không có người quản lý, nên đợi tôi trở ve từ thành phố, cô ấy mới đến chi nhánh bọn cô học tập."
Thì ra là vậy.
Về lý thì sự sắp xếp của chủ nhiệm Trương và trợ lý Thôi không có gì sai. Nhưng mà... Vu Tiếu lại hỏi: "Nhưng trợ lý Thôi đang cầm bản thảo bài phát biểu của tôi, hôm mượn bản thảo đã nói, thứ hai tuần sau cũng có nghĩa là ngày hôm qua, lúc đến học tập sẽ trả cho tôi. Hôm qua cô ấy không đến, bản thảo của tôi vẫn ở chỗ cô ấy." Nếu như ở doanh nghiệp nhà nước hoặc là doanh nghiệp tư nhân ở hiện đại, thư ký tuyệt đối không bao giờ dám nói chuyện như vậy với giám đốc, nhưng ở niên đại này không giống như vậy. Thứ nhất, Vu Tiếu không phải cấp dưới của chủ nhiệm Trương, thứ hai việc này vốn dĩ là do trợ lý Thôi không đúng. Cuối cùng, ở niên đại này, công việc ổn định không phải lãnh đạo nói đuổi là đuổi, bình thường chỉ cần tiệm cơm không ngừng kinh doanh, cô cũng không làm sai việc gì, cho dù có cãi nhau với lãnh đạo, lãnh đạo cũng không thể đuổi việc cô.
Chủ nhiệm Trương nghe xong lời của Vu Tiếu thì ngây ra, nói như vậy bà ta biết đáp thế nào? Việc mượn bản thảo bà ta cũng biết, thậm chí mọi người đều biết. Nhưng xảy ra chuyện như vậy, chủ nhiệm Trương bị hỏi xong cũng không biết đáp như nào. Bà ta chỉ đành nói: "Việc này quả thực là lỗi của trợ lý Thôi, sau khi trở về tôi sẽ phê bình cô ấy." Chủ nhiệm Banh vội vàng hỏi: "Vậy phải làm sao? Hôm nay cháu phải thay mặt huyện lị chúng ta phát biểu đấy, không có bản thảo thì làm thế nào?"
Chủ nhiệm Đới cũng cau mày: "Trợ lý Thôi làm việc thế nào vậy? Nếu đã nói thứ hai trả thì phải giữ chữ tín chứ."
Chủ nhiệm Trương: "Bình thường cô ấy làm việc rất chăm chỉ, có trách nhiệm. Lần này có lẽ do cô ấy không ngờ được trợ lý Vu phải đến thành phố tham dự hội nghị, cần dùng đến bản thảo."
Chủ nhiệm Mạnh nói: "Cho dù trợ lý Vu không đến thành phố tham dự hội nghị, trợ lý Lâm và trợ lý Hồ của bên chúng tôi đã qua bên đó học tập, bọn họ cũng cần xem bản thảo, trợ lý Thôi này làm việc đúng là không đáng tin." Hiếm khi có cơ hội nói chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Mạnh đương nhiên sẽ không bỏ qua, dù sao trước đây mỗi lần huyện lị mở hội nghị đều bị chủ nhiệm Trương chèn ép.
Chủ nhiệm Bạch cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, không giữ lời hứa, làm việc quá không có trách nhiệm. Chủ nhiệm Trương, tôi thấy chị nên giáo dục lại."
Hôm nay quả thực Vu Tiếu không vui, cô nói trước mặt mọi người là bởi vì tối qua phải viết bản thảo đến tận hơn chín giỡ, nghĩ đến mà bực. Ngoài ra những thứ mình bỏ ra thì phải được nói để mọi người biết.
Đương nhiên, việc này cũng phải trách bản thân cô, không nên dễ dàng cho mượn bản thảo. Trong lòng chủ nhiệm Trương cũng tức giận, bị chủ nhiệm Mạnh và chủ nhiệm Bạch nói cho mất hết mặt mũi, bà ta cũng trách trợ lý Thôi: "Vậy phải làm thế nào? Trợ lý Vu có thể đại diện cho huyện lị chúng ta phát biểu không?"
Mọi người nhìn về phía Vu Tiếu.
Vu Tiếu nói: "Hôm qua tôi viết lại bản thảo đến tận nửa đêm, hơi khác so với trước." Nói xong cô lấy bản thảo ra: "Phải nhờ chủ nhiệm Bành giúp cháu xem qua, lần đầu tiên cháu phát biểu, không biết bản thảo này có được không."
Chủ nhiệm Bành nói: "Việc phát biểu này chủ nhiệm Đới là có kinh nghiệm nhất, nhờ chủ nhiệm Đới xem giúp cháu đi."
Vu Tiếu nghe xong cũng nói: "Vậy thì tốt qua, cháu chỉ sợ làm phiền chủ nhiệm Đới."
Chủ nhiệm đới nhận lấy bản thảo: "Việc nhỏ." Sau đó chủ nhiệm Đới bắt đầu xem bản thảo. Ông ấy lấy bút ra, chỗ nào có vấn đề thì vạch ra cho Vu Tiếu: "Chỉ có ba lỗi này, cháu tự sửa lại đi, cũng đừng căng thẳng quá, buổi chiều huyện lị chúng ta mới phát biểu, cháu vẫn còn thời gian cả một buổi sáng để chuẩn bị."
Vu Tiếu quả thực hơi căng thẳng, thực ra ở thế giới hiện thực, dù có phải phát biểu ở đâu, phát biểu như nào cô cũng không căng thẳng, nhưng ở niên đại này, cô cảm thấy được phát biểu ở một nơi như vậy là vô cùng vinh quang nhưng cần cẩn trọng, vì vậy cô hơi căng thẳng. Sau khi xe đến thành phố, chủ nhiệm Đới đưa mọi người đến nhà khách gần ủy ban thành phố lấy phòng trước, tổng cộng có bốn đồng chí nam, hai đồng chí nữ, vì vậy vừa đủ ba phòng. Cũng có nghĩa là Vu Tiếu và chủ nhiệm Trương một phòng. Việc này khiến Vu Tiếu hơi ngại, trước đó cô không nhịn được, bây giờ lại phải ở cùng một phòng với chủ nhiệm Trương, hai người đương nhiên sẽ xa cách.
Suy đoán của Vu Tiếu không hề sai. Hai người sau khi vào phòng, chủ nhiệm Trương cũng không thèm cho cô một ánh mắt. Chủ nhiệm Trương vốn dĩ cũng chẳng phải người hào phóng, nếu không sẽ không mắng chủ nhiệm Bành ngay trong hội nghị ở huyện lị, hơn nữa mỗi lần mở hội nghị đều sẽ chế giễu ông ấy. Hôm nay trên xe bị Vu Tiếu nói thẳng mặt, còn bị chủ nhiệm Mạnh và chủ nhiệm Bạch bắt được cơ hội chế giễu, sao bà ta có thể không để bụng chuyện của Vu Tiếu được chứ.
Chủ nhiệm Trương không nói chuyện, Vu Tiếu đương nhiên sẽ không nói, có ai không biết giận đâu chứ. Cô cũng chẳng phải dựa vào chủ nhiệm Trương để sống. Cô sửa soạn đồ đạc của mình xong rồi bắt đầu xem bản thảo đã được chủ nhiệm Đới sửa giúp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận