Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 307:

Chương 307:Chương 307:
Triệu Nguyệt Nguyệt nói: "Khách sáo như vậy làm gì, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi." Chị ta phải đến bên này, nhưng vẫn luyến tiếc công việc bên kia, vừa hay Vu Tiếu muốn đến bên kia, đúng là giúp đỡ lẫn nhau, không ai nợ ai.
Hai người nhanh chóng làm xong thủ tục, sau đó ai về nhà nấy. Vu Tiếu vội đến huyện lị. Lúc này mới tám giờ rưỡi, mười một giờ xe hậu cần sẽ rời huyện lị đến đơn vị bộ đội, xe chạy tâm một tiếng, cũng không biết cô có thể từ nội thành đến huyện lị trong vòng hai tiếng rưỡi hay không. Chỉ nghĩ thôi đã thấy rụng rời hai chân.
Trên thực tế, hai chân của Vu Tiếu đã muốn tê liệt luôn rồi, cô đã đạp xe suốt một tiếng đồng hồ, nhưng theo cô ước tính thì còn chưa đi được một phần ba quãng đường. Phải làm sao bây giờ?
Vu Tiếu dừng xe lại, ngồi bên vệ đường nghỉ ngơi một lát, cô lấy bình nước ra uống một ngụm. Cũng chỉ uống một ngụm, cô sợ uống nhiều sẽ không tìm thấy nơi đi vệ sinh. Thời đại này hành người quá.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Vu Tiếu lại bắt đầu lên xe, xe đạp được mười mấy phút thì cô nghe thấy tiếng động cơ xe ở đẳng sau, cô dừng xe lại ngoái đầu nhìn, là một chiếc xe chở hàng. Màu sắc của chiếc xe này không giống với màu xanh lam của xe chở hàng sau này, nó có màu xanh quân đội, có thể là đặc sắc của thời đại, còn cụ thể thế nào thì Vu Tiếu cũng không biết.
Vu Tiếu ngẫm nghĩ một lúc rồi liều lĩnh chặn xe chở hàng lại.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh Vu Tiếu, người trong xe ló đầu ra hỏi: "Đồng chí có chuyện gì sao?" Người hỏi là một nam đồng chí tâm ba mươi đến bốn mươi tuổi, mặt mày tươi cười có vẻ rất nhiệt tình.
Vu Tiếu cố nén thấp thỏm nói: "Xin chào đồng chí, tôi là gia quyến của sĩ quan ở quân khu Bắc Cảng, muốn đến đơn vị bộ đội. Xin hỏi anh định đi đâu, có thể cho tôi quá giang một đoạn đường hay không? Tôi sẽ không chiếm dụng tài nguyên quốc gia, tôi có thể hỗ trợ phí xăng dầu, một đồng phí xăng dầu hoặc là hai tấm phiếu vải, anh thấy thế nào?"
Tài xế cười nói: "Tôi cũng đi Bắc Cảng, tôi đến đó vận chuyển hải sản, có thể cho cô quá giang một đoạn, nhưng không thể đưa cô đến tận đơn vị bộ đội, chỉ có thể đưa đến huyện li Bắc Cảng thôi, cô thấy sao?"
Vu Tiếu nghe vậy thì mừng rơn: "Vậy thì cảm ơn anh nhiều lắm, đưa tôi đến huyện lị Bắc Cảng là được rồi." Cô muốn đến tiệm cơm quốc doanh ở huyện lị Bắc Cảng để hoàn tất thủ tục.
Tài xế nhảy xuống từ ghế lái và nói: "Đồng chí, để tôi giúp cô chuyển xe đạp lên." Vu Tiếu cảm kích nói: "Thật sự cảm on anh quá." Cô cũng không lo lắng vị tài xế này là người xấu, đầu năm nay lấy đâu ra người xấu có thể lái xe trung quân chứ? Không giống với sau này, bắt taxi thôi cũng có thể đụng trúng kẻ xấu được. Cô hỏi: "Đồng chí à, anh là người của công ty vận chuyển hàng hóa sao?”
Tài xế lắc đầu nói: "Tôi là người của nhà máy hải sản Bắc Cảng, hải sản của Bắc Cảng sẽ được vận chuyển đến các thành phố lân cận, hoặc là chính phủ." Sở dĩ khu vực phía bắc bên ngoài thành phố Y được gọi là Bắc Cảng là vì ở đó có hải cảng. Vì Bắc Cảng nằm gần biển lớn nên chính phủ đã cho xây dựng nhà máy hải sản Bắc Cảng, mỗi ngày đều có ngư dân đều đặn ra khơi đánh bắt, sau đó cá sẽ được vận chuyển đến các thành phố khác.
Vu Tiếu vừa nghe liền hiểu: "Đồng chí, vậy muốn ăn hải sản thì có thể hỏi mua ở chỗ anh không?" Cô cũng không nói nhảm, trong tiểu thuyết có nói tài xế ở thời đại này đều có nguồn thu nhập thêm, cho nên cô hỏi rất trực tiếp. Hơn nữa, lúc này chỉ có hai người bọn họ, lời nói ra cũng như gió thoảng, không ai có thể làm chứng.
Tài xế cười nói: "Có thể, tôi còn đưa hải sản đến đơn vị bộ đội của các cô nữa đấy, mỗi năm mấy lần, bộ đội sẽ đặt trước số lượng với nhà máy hải sản của chúng tôi, sau đó tôi phụ trách giao hàng."
Vu Tiếu lập tức cảm thấy nhẹ lòng hẳn, ngay từ đầu cô đã không coi tài xế là người xấu, sau khi nói chuyện xong càng thấy yên tâm hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận