Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 107:

Chương 107:Chương 107:
Đồ Châu Mật Hồng mang đến cho cô là quần áo của nguyên chủ, nhưng mà nguyên chủ chỉ có hai chiếc áo sơ mi có miếng vá để mặc thay nhau. Lần này hỏng mất một cái rồi, cũng không thể vá lại nữa, cô còn phải đến trung tâm thương mại mua thêm một cái, tránh không có quần áo để thay. Nghĩ đến việc này cô lại hơi hưng phấn, chỗ này là thành phố, cô có thể đến tìm người quản lý đó gia tăng tình cảm, phiếu trong tay cũng có thể bán ra. Hơn nữa, Châu Mật Hồng lại không có mặt, đây là cơ hội tốt nhất. Có Châu Mật Hồng ở đây, cô bị vướng tay vướng chân.
Vu Tiếu tắm xong trở về bệnh viện, Kha Cảnh Dương vẫn chưa tỉnh lại, Vu Tiếu liền nói với Châu Mật Hồng: "Mật Hồng cậu ve nhà khách ngủ đi, mình trông ở đây là được."
Châu Mật Hồng nghe xong đáp: "Mình không đi, mình ở lại với cậu."
Vu Tiếu biết tính cách của cô ấy, mình ở lại đây, cô ấy chắc chắn sẽ không đi: "Vậy chúng ta nếu ai mệt thì lên giường ngủ một lúc." Giường bệnh không có người nên cho phép người nhà ngủ trên đó."
Châu Mật Hồng nói: "Ừ, được."
Kha Cảnh Dương nửa đêm bị đói đến tỉnh, lúc mới tỉnh lại anh không hề động đậy, cũng không mở mắt, đây là thói quen nghề nghiệp. Anh nghe động tĩnh xung quanh trước rồi mới mở mắt. Phòng bệnh tối đen, nhưng không phải hoàn toàn đen kịt, Kha Cảnh Dương lập tức biết đây là bệnh viện. Vì vậy sau khi kiểm tra xong ở bệnh viện thành phố, anh ngủ say, cũng chưa từng bị di chuyển.
Kha Cảnh Dương nằm sấp ngủ, lần này cho dù có cẩn thận ngồi dậy thì vẫn khẽ động vào vết thương trên lưng. Kể ra thì khó có cơ hội mới xin nghỉ trở về nhà một tháng, vậy mà lại mang theo vết thương trở về quân đội, còn không bị đám chiến hữu cười chết à.
Kha Cảnh Dương xuống giường nhìn thấy giường bệnh còn lại trong phòng có hai người ngủ, mặc dù là hai người. Kha Cảnh Dương cũng không nhìn thêm, anh đi bật đèn lên trước. Nhưng đèn vừa bật lên, anh liền phát hiện người ngủ là hai cô gái, lại nhìn thấy trong phòng có cái sọt, không cần nhìn kỹ cũng biết, một trong hai người là Vu Tiếu. Sau đó lại nhìn thấy cái ghế bên cạnh giường anh có ba cái màn thầu, một cốc sứ tráng men, dưới đất còn có một cái bình giữ nhiệt.
Kha Cảnh Dương biết đây chắc là chuẩn bị cho anh ăn, nếu không sẽ không để bên cạnh anh. Anh tiến lên rót cho mình một ly nước trước, lúc chuẩn bị uống thì nghe thấy động tĩnh từ giường bên cạnh, thấy Vu Tiếu tỉnh lại rồi.
Vu Tiếu: "Anh tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Sao anh lại xuống giường?" Kha Cảnh Dương nói: "Không sao, cảm ơn cô trông chừng đêm nay, một nữ đồng chí như cô ở lại đây không thích hợp, tôi đưa cô đến nhà khách, cô nghỉ lại ở nhà khách đi."
Vu Tiếu thấy anh thực sự không sao cũng thở phào nhẹ nhõm, cô nói: "Vị cảnh sát kia thuê phòng cho tôi ở nhà khách, vậy tôi qua đó đây, sáng mai tôi lại đến thăm anh."
Kha Cảnh Dương nói: "Hai nữ đồng chí như các cô đi một mình không an toàn, tôi đưa các cô đi."
Anh là bệnh nhân đó, Vu Tiếu nào dám để anh đưa đi, vì vậy vội vàng nói: "Nhà khách của bọn tôi ở ngay cạnh bệnh viện, rất gần, không cần anh đưa đi đầu."
"Không được." Kha Cảnh Dương kiên quyết: "Tôi đưa cô đi, hoặc là cô ở lại đây, sau đó ngày mai truyền ra tin đồn không hay."
Vu Tiếu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở Cung Tiêu Xã, quả thật khác xa nhau. Hôm đó anh chẳng hề khách sáo chút nào với nữ đồng chí đến xem mắt kia, hôm nay lại có trách nhiệm như vậy: "Vậy được rồi, cảm ơn anh." Vu Tiếu gọi Châu Mật Hồng dậy: "Mật Hồng dậy đi, chúng ta về nhà khách ngủ."
Thực ra Châu Mật Hồng cũng tỉnh rồi, chỉ là không muốn mở mắt, bây giờ Vu Tiếu nói như vậy, cô ấy cầu còn không được, chỗ này không thoải mái bằng nhà khách. Nhà khách ở ngay bên cạnh bệnh viện, Kha Cảnh Dương đưa bọn họ sang đó chỉ mất hai ba phút, đến cửa nhà khách, Kha Cảnh Dương nhìn bọn họ đi vào rồi mới yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận