Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 250:

Chương 250:Chương 250:
Kha Cảnh Dương đi trả tiền, Vu Tiếu thấy dây đồng hồ hơi dài, liền bảo người bán hàng đến chỗ sửa đồng hồ ở trung tâm thương mại điều chỉnh lại. Đợi đến khi Kha Cảnh Dương trả xong tiền, một lúc sau người bán hàng cầm đồng hồ đã chỉnh lại dây xong trở về.
Vu Tiếu vui mừng trực tiếp đeo lên, cô còn hỏi Kha Cảnh Dương: "Đẹp không?"
Nhìn dáng vẻ tươi cười như hoa nở của cô, Kha Cảnh Dương nhếch khóe miệng: "Đẹp."
Hai người mua đồng hồ xong lại đi xem xe đạp và máy may, là một thành phố lớn, trung tâm thương mại đương nhiên không thiếu đồ, đồ hiếm có như tivi có thể sẽ thiếu, nhưng xe đạp và máy may thì trung tâm thương mại trong thành phố sẽ không thiếu. Vì vậy rất nhanh sau đó hai người đã mua xe đạp kiểu nữ, lại đặt một chiếc máy may giao hàng tận nhà. Chỉ là xe giao hàng của trung tâm thương mại không vào được Phạm Gia Câu, vì vậy hẹn sáng mai chín giờ, Kha Cảnh Dương ở công xã Đại Phong đợi máy may đến, tự mình nhận hàng chở về.
Còn về xe đạp kiểu nữ, hai người đạp về nhà. Người đèo là Kha Cảnh Dương, Vu Tiếu ngồi đằng sau, trên đường, Kha Cảnh Dương hỏi: "Sau khi xây xong nhà em đã đến xem chưa?"
Vu Tiếu nói: "Chưa ạ, đầu năm công việc đồng áng tương đối bận, vì vậy em vẫn chưa có thời gian đến xem."
Kha Cảnh Dương: "Vậy tý nữa đến thẳng Phạm Gia Câu xem nhà mới, ăn cơm tối xong thì anh đưa em về Ao Tử Sơn, thế nào?"
Vu Tiếu nói: "Được ạ."
Đối với Kha Cảnh Dương mà nói, Vu Tiếu là người hợp tác kết hôn với anh, cũng giống như chiến hữu. Đối với Vu Tiếu mà nói, Kha Cảnh Dương giống như bạn khác giới trong thế giới hiện thực, vì vậy hai người rất thoải mái khi giao tiếp với nhau.
Kha Cảnh Dương: "Đúng rồi, sao hôm nay em lại đến thành phố? Có việc gì sao?"
Nhắc đến cái này thì Vu Tiếu kể lại chuyện của tiệm cơm quốc doanh một lượt: "May mà có chị Thôi ở nhà khách phía bệnh viện, trước đây lúc anh nằm viện, em ở bên đó mấy ngày liền, sau đó vì chuyện của Khương Đại Phát, em lại ở đó thêm mấy ngày, vì vậy quen biết với chị Thôi. Lại bởi vì chuyện của Khương Đại Phát em cảm thấy mình tiếp tục ở lại Ao Tử Sơn không thích hợp cho lắm, vì vậy hỏi chị Thôi xem có công việc gì giới thiệu không. Cho dù là phỏng vấn hay là mua công việc đều được, em còn hứa với chị Thôi nếu giới thiệu thành công sẽ cho chị ấy chỗ tốt. Vì vậy hôm qua chị Thôi đến Ao Tử Sơn tìm em, vừa hay có công việc ở tiệm cơm quốc doanh, nhưng mà phải dùng tiền mua, em mua suất của người khác luôn rồi." Ngoài việc đổi phiếu với chị Thôi ra thì những việc khác cô đều nói thật.
Kha Cảnh Dương không ngờ việc lại như vậy: "Em cũng to gan thật đấy, dám nhờ người giới thiệu công việc như vậy, nhưng mà vận may cũng tốt."
Vu Tiếu nói: "Chắc bởi vì em là con liệt sĩ, vì vậy chị Thôi và quản lý tiệm cơm quốc doanh mới cho em cơ hội đi phỏng vẫn, thông qua phỏng vấn rồi mới cho em việc làm này. Nhưng mà, đây vốn dĩ là công việc của người khác, bây giờ đưa cho em, vì vậy phải trả tiền công việc cho người ta."
Kha Cảnh Dương nói: "Nên như vậy, tiền em còn đủ tiêu không? Tiền công việc đủ không? Anh vẫn còn một ít." Hai năm nay một phần ba tiền lương thêm tiền thưởng khi làm nhiệm vụ thì anh có khoảng hai nghìn đồng tiền tiết kiệm, xây nhà hết khoảng năm trăm đồng, hôm nay ở trung tâm thương mại tiêu hết tám trăm bốn mươi đồng, vẫn còn dư khoảng sáu trăm đồng.
Vu Tiếu nói: "Em còn." Nhưng mà trên cơ sở thẳng thắn khi hợp tác, cô kể tỉ mỉ lại chuyện của nhà họ Vu và nhà họ Trương một lần: "Vốn dĩ bao nhiêu năm nay vì mẹ em, em vẫn luôn nhẫn nhịn, đến tận khi mẹ bắt em thay con gái của cha dượng xuống nông thôn, em mới không thể nhẫn nhịn được nữa... Vì vậy, nhờ sự giúp đỡ của ông bà nội và mấy chú bác, em lấy được một khoản tiền bù đắp từ chỗ mẹ em và cha dượng, sau đó em xuống nông thôn." Cô không nói số tiền cụ thể, nhưng nghe xong cũng biết khoản tiền bù đắp này không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận