Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 418:

Chương 418:Chương 418:
Ngày hôm sau.
Thể lực của Kha Cảnh Dương được đến mức khiến Vu Tiếu biết rằng, anh bây giờ mới chỉ hai mươi ba tuổi, mà không phải ông lão năm mươi tuổi trong lời nói của cô. Kha Cảnh Dương rất chắc chắn cho dù đến năm mươi tuổi, anh cũng phải cho cô biết rằng, anh vẫn rất được.
Đối với phụ nữ mà nói, tuổi trẻ là bí mật vĩnh viễn.
Đối với đàn ông mà nói, được hay không luôn luôn là câu hỏi kiêng kị.
Vu Tiếu nằm trên giường bất động, thực ra không mệt như vậy, cũng không khoa trương như trong tiểu thuyết viết, cái gì mà phụ nữ trải qua lần đầu tiên, thân thể sẽ giống như bị xe cán qua, cô cảm thấy tác giả viết như vậy là vì nói quá lên để thu hút sự chú ý của người khác.
Theo lý mà nói, cho dù là thể lực hay độ lớn Kha Cảnh Dương đều rất nổi bật. Nhưng không hề khiến cô cảm thấy như trong tiểu thuyết viết, vì vậy, tiểu thuyết toàn lừa người.
Chỉ là cô quả thực không muốn động đậy, chỉ muốn nằm như vậy, có lẽ là mệt về tinh thần hoặc là lười biếng.
Buổi tối hai người không ăn cơm, ăn màn thầu trong cửa hàng hệ thống, sau đó đánh răng rửa mặt đi ngủ. Thậm chí Vu Tiếu còn không cả tắm, nhưng lúc cô híp mắt nửa tỉnh nửa mê, cô có thể cảm nhận được Kha Cảnh Dương dùng nước ấm lau thân thể cho cô.
Vu Tiếu ngáp một cái mở mắt, sau đó giơ chân đạp người đàn ông bên cạnh. Sau khi trải qua việc đó, phụ nữ đều sẽ thích gây sự, Vu Tiếu cũng như vậy.
Nhưng mà, Kha Cảnh Dương lại không phải người cô muốn đá là có thể đá được xuống giường. Anh nắm lấy chân cô: "Tinh thần rất tốt nha." Trong giọng nói có sự thỏa mãn sau khi xong việc của đàn ông.
Nhưng mà vào tai Vu Tiếu lại trầm trầm. Cô sợ nhất là Kha Cảnh Dương giống như tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết, mỗi một câu đều mang theo ý nghĩa khác. Ví dụ như tinh thần rất tốt nhỉ, câu tiếp theo là: Có vẻ anh vẫn chưa khiến em hài lòng.
Chỉ nghĩ thôi Vu Tiếu đã hơi sợ, bây giờ cô không chịu nổi giày vò nữa, hết sức rồi.
Vì vậy hai mắt Vu Tiếu nhắm chặt, giả vờ ngủ.
Kha Cảnh Dương nhìn cô rồi khẽ cười: "Day ăn sáng thôi."
Vu Tiếu nghe xong câu này cảm thấy đây rõ ràng là anh đang cười nhạo cô, vì vậy Vu Tiếu nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ.
Kha Cảnh Dương rất bất đắc dĩ, anh đá đá chân cô: "Đồng chí Vu Tiếu, có can anh mang đồ ăn sáng đến đút cho em không?"
Vu Tiếu không có phản ứng.
Kha Cảnh Dương ôm cô vào lòng, sau đó mặt sát lại.
"Anh làm gì?" Vu Tiếu vội vàng mở mắt ra trừng anh.
Kha Cảnh Dương nhướng mày: "Không phải tỉnh rồi sao? Dậy ăn sáng thôi, cháo trắng, trứng luộc đều có."
Vu Tiếu hỏi: "Anh đến nhà ăn mua lúc nào?" Cô cũng không biết.
Kha Cảnh Dương vỗ khuôn mặt của cô: "Anh không đến nhà ăn mua, anh dậy liền tự nấu."
"Òa.." Vu Tiếu rất bất ngờ, ánh mắt nhìn Kha Cảnh Dương rõ ràng như nhìn động vật quý hiếm, sau đó cô lại lạnh lùng chế giễu: "Đàn ông ấy à, chính là như vậy, ăn được rồi mới chịu bỏ ra công sức."
"." Kha Cảnh Dương bất ngờ, sao mới qua một buổi tối, vợ anh giống như đổi thành người khác vậy: "Trước đây anh cũng từng luộc trứng gà cho em." Nói lời thật lòng, đừng có oan uổng cho anh.
Kha Cảnh Dương không biết rằng, phụ nữ đây chính là đang gây sự.
"Vậy trước đây anh chưa từng nấu cháo trắng cho em." Vu Tiếu chỉ ra. "Day là lần đầu tiên anh nấu, cũng không biết có ngon không, hôm nay đến nhà ăn, nhà ăn không có cháo trắng, vì vậy mới nấu cho em." Kha Cảnh Dương giải thích.
"0a, anh đã ăn sạch rồi mà đến một bữa cháo trắng cũng muốn đến nhà ăn mua? Kha Cảnh Dương, anh làm vậy rõ ràng là xong việc lật mặt không chịu nhận." Vu Tiếu vươn một ngón tay ra chọc vào vòm ngực cứng rắn của anh kháng nghị. Kết quả vẫn là ngón tay của mình đau.
"Được, được, được, sau này chỉ cần khi nào anh ở nhà, mỗi ngày đều sẽ nấu cháo trắng cho em, được chưa?" Kha Cảnh Dương đầu hàng, lần đầu tiên anh phát hiện cô gái này không nói lý.
Vu Tiếu được không? Đương nhiên không được: "Vì vậy trước đây chưa được ăn nên anh mới không nấu cháo trắng sao?"
Kha Cảnh Dương: "..." Có thể đáp vậy sao? IQ và EQ của anh đều không thấp, đương nhiên là không được rồi: "Trước đây là do anh không nghĩ ra anh còn biết nấu cháo trắng, qua việc này, anh học được rồi, cảm ơn vợ đã giúp anh học được." Vì sau này có thể tiếp tục ăn bữa lớn, anh bắt buộc phải nói lời dễ nghe.
Vu Tiếu nhân cơ hội nói: "Vậy anh phải mau chóng học thêm càng nhiều bản lĩnh mới phải."
"Phải, phải, phải." Kha Cảnh Dương lấy lòng.
Vu Tiếu rất hài lòng vì biểu hiện hôm nay của anh, cô quyết định tha cho anh: "Vậy anh ra ngoài đi, em dậy đây. À đúng rồi, bao giờ chúng ta về Phạm Gia Câu đón tết?"
Kha Cảnh Dương nói: "Để anh xin nghỉ với trung đoàn trưởng Dương, chắc là anh có kỳ nghỉ khoảng một tuần, em thì sao?"
Vu Tiếu nói: "Em vẫn chưa nhận được thông báo có thể ra ngoài, vì vậy cũng không thể liên hệ với chủ nhiệm Bành được, bây giờ em có thể ra ngoài không?”
Kha Cảnh Dương nghĩ rồi nói: "Để phòng việc máy bay chiến đấu vẫn còn chuyện về sau, hoặc là việc này truyền ra sẽ có kẻ địch gây phiền phức cho người có mặt tại hiện trường, em tạm thời đừng đi làm nữa, chỉ về nhà ăn tết thôi, những việc khác để sau anh hỏi lãnh đạo. Chốc nữa em ăn sáng trước đi, anh ra ngoài một chuyến."
Vu Tiếu: "Vâng."
Kha Cảnh Dương đến phòng bếp, mặc dù lần đầu tiên nấu cháo trắng, nhưng thành quả không tệ. Cháo trắng mà, chỉ cần cho nhiều nước là được. Vì vậy cháo trắng anh nấu không tệ là vì cháo ít nước nhiều, cũng có nghĩa là gạo ít nước nhiều, vì vậy sẽ không bị khét.
Vu Tiếu đánh răng rửa mặt, lúc cô ngồi xuống ăn sáng, nhìn cháo trắng trước mặt... chính xác mà nói là canh gạo.
"Ừm.." Kha Cảnh Dương hơi ngượng nói: "Cho hơi ít gạo, lần sau anh sẽ cho nhiều hơn."
"Đã rất không tệ rồi, đồng chí Kha Cảnh Dương quả nhiên có khả năng tiềm tàng về việc này." Chỉ cần đàn ông làm vì phụ nữ lần đầu tiên, cho dù thành quả như nào cũng nên được khen ngợi, nếu không cứ phủ nhận mãi, sau này anh sẽ không có động lực nữa.
Kha Cảnh Dương được khen ngợi, tâm trạng quả nhiên rất tốt đẹp.
Ăn xong, Kha Cảnh Dương rửa bát, Vu Tiếu rảnh rỗi không có việc gì, cô đi thu dọn hành lý.
Kha Cảnh Dương đến tìm trung đoàn trưởng Dương.
Trung đoàn trưởng Dương nói: "Cháu đến rồi hả? Lệnh cấm đã được dỡ bỏ, à đúng rồi, nhân viên nghiên cứu của quốc gia đã bí mật đến, sau đó sẽ thành lập một phòng nghiên cứu trong quân doanh chúng ta, chuyên môn nghiên cứu chiếc máy bay chiến đấu đột nhiên xuất hiện này, hi vọng có thể có đột phá trong phương hướng nghiên cứu máy bay chiến đấu. Vì vậy, về sau quân doanh ra vào sẽ tương đối nghiêm ngặt."
Về việc này Kha Cảnh Dương cũng không bất ngờ, nhưng mà anh lại dò hỏi từ góc độ khác: "Vậy việc điều tra máy bay chiến đấu đã kết thúc chưa chú?"
Trung đoàn trưởng Dương nói: "Thủ trưởng nói kết thúc rồi, sau này không được nhắc đến nữa, còn ve các thủ trưởng khác thì không nói gì, chú nghĩ có thể ông ấy đã điều tra được manh mối, hơn nữa cũng nắm được manh mối, mà manh mối này không thể để người khác biết. Nhưng mà không sao cả, dù sao cũng có lợi với đất nước chúng ta. Không nói cái này nữa, đợi sau khi xây dựng xong phòng nghiên cứu, có lẽ sẽ có không ít người đến, ví dụ như người nhà của nhân viên phòng nghiên cứu... đến lúc đó chỗ chúng ta chắc sẽ đông vui lắm."
Trong lòng Kha Cảnh Dương đã hiểu, việc này thủ trưởng đã tự mình gánh vác: "Trung đoàn trưởng, sắp đến tết rồi, cháu muốn xin nghỉ, đây là báo cáo xin nghỉ của cháu."
Trung đoàn trưởng Dương nhìn báo cáo: "Nhà cháu gần, có thể về ăn tết thì về đi, nếu như có nhiệm vụ cấp bách thì phải xuất phát bất cứ lúc nào."
Kha Cảnh Dương: "Rõ."
Sau khi Kha Cảnh Dương được duyệt nghỉ phép, anh cùng Vu Tiếu chuẩn bị về nhà ăn tết.
Trước khi về Phạm Gia Câu, Vu Tiếu đến tiệm cơm quốc doanh tìm chủ nhiệm Bành nói rõ tình hình, thực ra cũng không có gì để nói rõ cả, bởi vì việc máy bay chiến đấu không thể tiết lộ, vì vậy Vu Tiếu chỉ nói ở quân doanh có tình huống đặc biệt, tạm thời không thể rời xa sự giám sát của quân nhân, chủ nhiệm Bành đương nhiên không thể nào không duyệt, tình huống vậy có thể không duyệt sao? Sau đó hai người về Phạm Gia Câu.
Bà Kha nhìn sao nhìn trăng chờ mong bọn họ trở về, gọi điện thoại đến quân doanh muốn hỏi năm nay bọn họ có về ăn tết không, kết quả quân doanh nói Kha Cảnh Dương đi làm nhiệm vụ, Vu Tiếu đi làm rồi. Bà Kha đặc biệt đợi đến chủ nhật Vu Tiếu được nghỉ mới gọi điện thoại đến, nhưng đồng chí ở quân doanh nói Vu Tiếu đi làm rồi, bà cũng hết cách.
Bà Kha không nghĩ gì nhiều, bà tưởng rằng sắp đến cuối năm, công việc của Vu Tiếu nhiều phải tăng ca. Nhưng mà, con trai con dâu không về nhà ăn tết, trong lòng bà cứ cảm thấy sao sao. Đặc biệt là lúc đại đội chia thịt, mọi người đều hỏi vợ chồng thằng út nhà bà bao giờ về, trong lòng bà càng thấy khó chịu hơn.
"Ông nó à.. nhà hết nước rồi." Ở nông thôn rất ít khi dọn dẹp toàn bộ nhà, bình thường đều là mấy ngày trước khi đón năm mới, cũng có nghĩa là cả một năm chỉ có một lần như vậy.
"Đến đây..." Ông Kha vội vàng xách thùng gỗ lên: "Tôi đi xách nước, bà nghỉ một lúc đi."
"Nghỉ ngơi cái gì, vẫn còn đầy chỗ phải lau kìa, sao nghỉ ngơi được chứ?" Bà Kha không vui nói.
Ông Kha không nói gì, xách thùng gỗ lên đi, ông biết vì sao vợ mình lại nóng tính như vậy, chắc là nhớ con trai con dâu rồi, nhưng ông cũng hết cách.
Ông Kha xách thùng gỗ đến cửa... : "Bà nó ơi... bà nó ơi, bà xem ai đến này?"
Bà Kha bực bội nói: "Ai chẳng được, tôi còn đang bận đây."
"Mẹ đang bận việc gì vậy, để con giúp mẹ."
Ấy?
Bà Kha nghe thấy giọng nói quen thuộc không nhịn được quay đầu, bà chỉ thấy con trai và con dâu đứng ở cửa sân, trong tay còn cầm túi lớn túi nhỏ. Bà Kha lập tức cười: "Tiếu Tiếu à, sao hai đứa lại về? Công việc không bận sao? Công việc quan trọng hơn, lúc nào về nhà cũng được."
Vu Tiếu nói: "Công việc nào có quan trọng bằng nhà. Mẹ, con với mẹ cùng lau, mẹ đang dọn đẹp vệ sinh ạ?”
Bà Kha nói: "Đừng, đừng, đừng, mẹ rảnh không có việc làm nên tìm chút chuyện để làm thôi, con đừng làm gì cả, chốc nữa lại bẩn quần áo."
Vu Tiếu: "Không sao đâu mẹ, quần áo bẩn thì giặt là được."
Nói xong hai mẹ con bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Kha Cảnh Dương mang đồ vào nhà mới của bọn họ, căn nhà này đã hong hơn nửa năm, có thể vào ở rồi, bởi vì mẹ anh đã dọn dẹp bên trong nên rất sạch sẽ. Kha Cảnh Dương đặt hành lý xuống xong thì tìm hai thùng gỗ đi gánh nước, chỉ để mình cha anh đi gánh nước thì không hay lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận