Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chuong 386:
Ngón tay thô ráp của Kha Cảnh Dương xet qua lòng bàn chân của Vu Tiếu.
"Ngứa!" Vu Tiếu không nhịn được muốn rút chân về, nhưng mà Kha Cảnh Dương lại nắm chặt lấy, cô không thu chân lại được: "Anh làm øì thế?" Cô hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái.
Kha Cảnh Dương lại tăng thêm lực tay, túm lấy chân của cô và kéo về phía mình, sau đó hỏi: "Vừa rồi em muốn nói gì?"
Cả người Vu Tiếu ngả về phía sau, hai tay chống trên giường: "Em muốn hỏi anh, có muốn hôn một cái không?”
Kha Cảnh Dương nghe xong, ánh mắt tối lại, trầm ngâm nhìn chằm chằm Vu Tiếu. Thông minh như anh, Vu Tiếu chưa cần nói hết, anh đã hiểu.
Trái tim của Vu Tiếu đập liên hồi: "Trương.. Thấy trong tiểu thuyết của Trương nữ sĩ."
Kha Cảnh Dương cười, tiếng cười trầm thấp khiến Vu Tiếu có chút ngại ngùng, có phải cô chủ động quá rồi không? Nhưng mà... Khó khăn lắm mới yêu đương, người ta cũng tò mò một chút thôi mà.
Đột nhiên, Kha Cảnh Dương cúi người xuống, đôi môi của anh in lên mu bàn chân của Vu Tiếu.
Chân của Vu Tiếu run lên, cảm giác hơi ngứa, giống như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, dịu dàng, không dám chạm mạnh, nhưng lại khiến cô.. Cả đời khó quên. Cô nhìn Kha Cảnh Dương, chỉ thấy mái tóc đen và xoáy nước trên đỉnh đầu anh. Cô không kìm lòng được mà vươn tay SO lên mái tóc đó, có lẽ lúc đi tắm đã gội đầu, tóc của anh còn chưa khô.
Lần đầu tiên Vu Tiếu sờ tóc của một người đàn ông, cô không biết tóc của những người đàn ông khác như thế nào, nhưng mà mái tóc của người đàn ông này hơi cứng, dùng sức một chút có thể đâm vào lòng bàn tay. Nhưng mà cô lại thích đến mức không muốn buông tay.
Kha Cảnh Dương ngẩng đầu: "Em bôi kem dưỡng da lên chân à? Vì sao lại thơm như vậy?”
Tay Vu Tiếu khựng lại, không khí ái muội vừa rồi đột nhiên biến mất: "Ừm." Người đàn ông này có biết nói chuyện không thế?
Kha Cảnh Dương nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, bỗng nhiên bật cười. Sau đó, anh nghiêng người, vây Vu Tiếu trong lòng: "Đồng chí Vu Tiếu, anh có thể hỏi một vấn đề không? Em phải trả lời thành thật."
Vu Tiếu vừa nghe anh nói, lập tức nhớ tới một chuyện: "Vừa rồi anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu."
Kha Cảnh Dương nhướng mày: "Bây giờ anh sẽ trả lời. Anh cảm thấy bắt đầu từ giờ khắc này, đáp án của câu hỏi này là... Chính xác." Vu Tiếu cảm thấy câu trả lời này có chút vòng vo, cái gì gọi là bắt đầu từ giờ khắc này? Nhưng mà cô không có thời gian để tự hỏi nữa, bởi vì Kha Cảnh Dương đã đỡ đầu cô và hôn xuống.
Kha Cảnh Dương không biết đôi môi của người phụ nữ có thể mềm mại như vậy, mềm mại khiến người ta muốn cắn một miếng. Anh hôn một chút, sau đó buông Vu Tiếu ra: "Bây giờ anh có thể hỏi chưa?”
Vu Tiếu thở dốc nói: "Anh muốn hỏi chuyện gì?"
Kha Cảnh Dương: "Đồng chí Vu Tiếu, vừa rồi em đang câu dẫn anh đúng không?"
Vu Tiếu chớp mắt, sau khi hiểu được câu hỏi của anh, cô tức giận đẩy anh ra. Câu hỏi này thích hợp để hỏi một nữ đồng chí sao?
Kha Cảnh Dương bật cười: "Đồng chí Vu Tiếu, anh rất thích sự câu dẫn của em. Hiện giờ, anh đã mắc câu." Anh lại đè ép người xuống.
Ở phòng bên cạnh, bà Kha đang nằm ở trên giường nhìn trần nhà. Thật ra bà Kha rất muốn ra ngoài nghe ngóng động tĩnh một chút, không biết con trai và con dâu có tốt không.
Nhưng mà bà Kha vẫn kiềm chế bản thân.
Ngày hôm sau.
Vu Tiếu vừa rời giường, liền cảm nhận được chỗ tốt khi có bà Kha ở đây. Nước ấm có người đun sôi, cơm sáng cũng có người nấu, loại cảm giác mọi chuyện đều có người chuẩn bị này thật là tốt. Nghĩ đến đây, Vu Tiếu nhân lúc ăn sáng liên hỏi: "Mẹ, hay là mẹ cũng theo quân đi, những ngày tháng có mẹ ở đây thật là hạnh phúc."
Bà Kha rất hưởng thụ khi được con dâu giữ lại, nhưng mà bà cũng biết đạo lý xa thơm gần thối, vả lại, bà cũng không yên tâm người ở nhà: "Con đó, chính là cái đồ tham ăn. Mẹ không thể theo quân, nhưng mà mỗi tháng mẹ có thể đến đây ở với các con mấy ngày, làm mấy món ngon cho hai đứa bồi bổ cơ thể. "
Vu Tiếu nghe vậy, lập tức có ý tưởng: "Vậy mẹ đến đây với chúng con vào thời điểm phát lương mỗi tháng đi ạ, lúc phát lương còn có phiếu, mẹ có thể xem mẹ có cần gì không, nếu không cần có thể đổi phiếu khác. Đúng lúc phát lương, con muốn đi mua sữa bột, sau đó mẹ có thể mang về." Thời gian của cô không tự do như bà Kha, nếu cô mua sữa bột gửi về thì lại phải xin nghỉ.
Tất nhiên là cô cũng có thể gửi qua bưu điện.
Bà Kha nói: "Cuộc sống này thật là tốt, vậy chờ các con được phát lương mỗi tháng thì mẹ sẽ đến đây." Không phải bà đến để lấy sữa bột, mà chỉ đơn giản là vì con dâu chào đón bà nên bà rất vui.
Đến khi Kha Cảnh Dương huấn luyện trở về, Vu Tiếu mới ăn cơm xong. Anh vừa về đến nhà, ánh mắt vô thức tìm bóng dáng của cô. Ở phụ nữ có một cách nói, đó là sau khi gạo nấu thành cơm, trái tim của người phụ nữ sẽ ổn định. Nhưng ở đàn ông cũng có một cách nói, đó là đàn ông rất khó quên đi người phụ nữ đầu tiên của mình.
Mặc dù hôm qua Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương cũng chưa xảy ra chuyện gì, nhưng mà cũng đã tìm hiểu một cách sâu sắc. Đối với Kha Cảnh Dương, Vu Tiếu chính là người phụ nữ của anh. Tương tự như vậy, sự trong sạch của cô cũng cho anh, vì vậy, tầm mắt của anh hiện tại vô cùng dính người.
Vu Tiếu cho anh một ánh mắt xem thường: "Em đi làm."
Kha Cảnh Dương gật đầu: "Ừnm, vậy.. Anh đưa em đi?"
Vu Tiếu: ".. Không cần đâu." Thật là, làm như ngày hôm qua bọn họ có cái gì không bằng.
Bà Kha nhìn cách thức hai người nói chuyện, híp mắt cười vui vẻ.
Hôm nay tiệm cơm hơi bận rộn, bởi vì Trương Vân Đoá xin nghỉ. Không phải Trương Vân Đoá nghỉ một ngày, cũng không phải hai ngày, mà là ba ngày. Ngày nghỉ của Vu Tiếu là chủ nhật, còn Trương Vân Đóa thì nghỉ vào thứ bảy, bởi vì cô ấy và Vu Tiếu không thể đồng thời vắng mặt, tiệm cơm cần có người quản lý mọi chuyện. Hai tuần trước của tháng sáu, Trương Vân Đoá đều không nghỉ ngày nào, cô ấy cố ý xin nghỉ ba ngày ở tuần thứ ba, bởi vì cô ấy phải về Ao Tử Sơn.
Vu Tiếu đến tiệm cơm từ sáng sớm, đúng lúc nhân viên chợ thức ăn đưa một lô nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến đây: "Hôm nay tới rất sớm nha!" Nhân viên chợ thức ăn nói: "Trợ lý Vu, lần này đến đây, ngoài đưa nguyên liệu nấu ăn, tôi còn phải bàn lại chuyện hợp đồng với cô."
Vu Tiếu nói: "Được, mời anh đến văn phòng của tôi nói chuyện."
Hai người đi vào văn phòng của Vu Tiếu, Vu Tiếu rót cho đối phương một tách trà: "Mời anh, anh muốn nói với tôi chuyện gì?"
Nhân viên chợ thức ăn thở dài một tiếng: "Cán bộ Vu, không nói dối cô, đơn vị của chúng tôi không thể cung ứng được nhu cầu đối với nguyên liệu nấu ăn của cô, số lượng bên phía cô Vu yêu cầu quá lớn, nếu chỉ cung ứng cho cô Vu thì chúng tôi không đủ hàng để cung cấp cho những người khác nữa. Do đó, chúng tôi đã mở họp, quyết định cung ứng cho người dân trước, từ tuần sau sẽ bắt đầu cung ứng cho tiệm cơm, nhưng chỉ có thể cung ứng một nửa, cô Vu thấy như vậy có được không?" Dù sao đơn vị của bọn họ cũng là vì dân phục vụ, cho nên phải suy xét đến người dân trước.
Vu Tiếu nói: "Chuyện này chúng tôi có thể hiểu, như vậy đi, không phải tuần sau các anh bắt đầu đưa nguyên liệu sao? Bây giờ đến lúc đó cũng chỉ có may ngày nữa, tôi sẽ nghĩ cách, nếu không tìm được cách nào khác thì tôi sẽ tìm các anh giải quyết chuyện này, được không? Hay là bên phía các anh có cách nào khác không? Có thể điều nguyên liệu nấu ăn từ nơi khác đến đây không?" Vu Tiếu cũng không làm khó người khác, chỉ cần đối phương không trực tiếp cắt giảm một nửa nguyên liệu vào ngay ngày mai là tốt rồi. Nhưng mà cô cũng không lập tức đồng ý, bởi vì cô không biết bên này mình có thể giải quyết được hay không. Nếu không tìm được cách giải quyết, vậy chắc chắn phải tìm chợ thức ăn thương lượng, dù sao thì giữa bọn họ cũng có hợp đồng hợp tác.
Nhân viên chợ thức ăn đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Vu Tiếu làm khó, bây giờ nghe cô nói như vậy, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cán bộ Vu suy nghĩ trước đi, tôi không quấy rầy cô nữa."
Vu Tiếu: "Tạm biệt."
Sau khi nhân viên chợ thức ăn ra về, Vu Tiếu hít sâu một hơi, hiện giờ tâm trạng của cô vẫn hơi chán nản. Mặc dù nói cô sẽ nghĩ cách trước, nếu không được thì lại đàm phán với chợ thức ăn, nhưng thực ra cô cũng biết, nếu nhân viên chợ thức ăn đã đến nói chuyện, có nghĩa là bên đó là đi đến kết luận. Bởi vì, nếu chợ thức ăn còn nguyên liệu nấu ăn, chẳng lẽ bọn họ không muốn kiếm tiền sao?
Vì vậy, cô vẫn phải tự mình nghĩ cách.
Vu Tiếu suy nghĩ, hiện giờ, nguồn cung ứng nguyên liệu nấu ăn cho tiệm cơm của bọn họ chính là chợ thức ăn, nhà máy chế biến thịt, nhà máy hải sản. Bên phía nhà máy hải sản sẽ không ngừng cung ứng hàng hóa, nhà máy chế biến thịt cũng vậy. Thật ra Vu Tiếu không sợ nhà máy chế biến thịt ngừng cung ứng hàng hóa, bởi vì Kim Linh ở Ao Tử Sơn đã bắt đầu nuôi heo, nếu nhà máy chế biến thịt ngừng bán, Vu Tiếu sẽ trực tiếp mua ở Ao Tử Sơn. Đối với Ao Tử Sơn, bán thịt cho người khác hay bán cho tiệm cơm quốc doanh cũng như nhau. Tiệm cơm quốc doanh đi thua mua cũng là hợp pháp.
Hơn nữa, đội trưởng Trương có thể quyết định bán thịt heo của Ao Tử Sơn cho ai, mà nhà họ Trương nợ Vu Tiếu nhân tình, chắc chắn đội trưởng Trương sẽ bán cho cô. Vì vậy, cô không lo lắng. Về phần nhà máy hải sản, bọn họ có rất nhiều hải sản nên cô cũng không lo lắng. Vậy chợ thức ăn cung cấp nguyên liệu nấu ăn gì? Rau. Vậy ở đâu có nhiều rau nhất?
Vu Tiếu lập tức nghĩ tới... Nông dân ở nông thôn nhiều rau dưa nhất. Hiện tại, nơi có thể cung cấp rau nhiều nhất cho Vu Tiếu chính là các đại đội sản xuất ở công xã Hồng Ngưu.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vu Tiếu liền đi sang công xã Hồng Ngưu.
Vu Tiếu đã từng gặp xã trưởng của công xã Hồng Ngưu, dù sao tiệm cơm này cũng mở ở công xã Hồng Ngưu, mặc dù khi đến đây thuê, Chủ nhiệm Bành đã gặp xã trưởng của công xã Hồng Ngưu, nhưng mà người phụ trách ở đây chính là Vu Tiếu, tất nhiên cô cũng phải đến chào hỏi xã trưởng của công xã này.
Công xã Hồng Ngưu.
Sáng sớm, xã trưởng mới đến công xã được một lát, lúc này cũng không bận gì. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng nhàn rỗi như vậy, bình thường xã trưởng rất bận. Bận rộn với những chuyện của đại đội sản xuất bên dưới, cũng bận rộn với các chính sách khác nhau do chính phủ ban hành.
Lúc này, Vu Tiếu đến gặp, xã trưởng liền tiếp đón Vu Tiếu.
Xã trưởng: "Cán bộ Vu, đúng là khách ít gặp nha." Tiệm cơm bên cạnh ngày nào cũng bận như vậy, bọn họ là hàng xóm, tất nhiên là thấy được việc làm ăn của người ta tốt như thế nào. Nhưng mà, đó đều là phục vụ cho đất nước.
Vu Tiếu cười nói: "Cuộc sống của người dân càng ngày càng tốt, chứng tỏ đất nước của chúng ta càng ngày càng phát triển."
Xã trưởng vỗ tay: "Lời này nói rất đúng, cuộc sống của người dân càng ngày càng tốt, chứng tỏ đất nước của chúng ta càng ngày càng phát triển. Cán bộ Vu, có giác ngộ."
Vu Tiếu: "Ngài quá khen, thật ra hôm nay cháu tới đây là có chuyện muốn nhờ xã trưởng giúp đỡ, chuyện này có lợi với tiệm cơm của bọn cháu, cũng có lợi đối với công xã Hồng Ngưu của mọi người, bởi vì chuyện này có thể nâng cao mức sống của người dân."
Xã trưởng tò mò, vừa có ích đối với công xã của bọn họ, vừa có thể nâng cao mức sống của người dân, đây chính là chuyện tốt. Vì vậy, xã trưởng cũng bất chấp vấn đề có mất mặt hay không, vội vàng hỏi: "Là chuyện gì?" Vu Tiếu nói rõ chuyện chợ rau thức ăn, sau đó nói: ".. Cho nên, cháu muốn thu mua rau của các đại đội của công xã Hồng Ngưu. Chuyện thu mua này, cháu có thể dùng danh nghĩa của tiệm cơm quốc doanh để mua, nhưng mà cháu cảm thấy, lấy danh nghĩa của công xã Hồng Ngưu đi thu mua sẽ tốt hơn."
Có thể lên làm xã trưởng của một công xã, tất nhiên không phải là người ngốc. Nếu chuyện này thành công, không chỉ có lợi đối với công xã Hồng Ngưu, mà còn có thể giúp người dân kiếm tiền một cách hợp pháp, bên cạnh đó, còn có ích đối với công trạng của xã trưởng.
Nếu lấy danh nghĩa của công xã để thu mua rau, có nghĩa là công xã cung cấp con đường kiếm tiền hàng đầu cho đại đội sản xuất, đây là công lao của công xã. công lao của công xã cũng có thể hiểu là công lao của xã trưởng.
Xã trưởng ngẫm lại lời nói của Vu Tiếu, sau đó nói: "Cán bộ Vu, công xã Hồng Ngưu có thể cung cấp giấy chứng nhận thu mua, sau đó ta và cháu sẽ xuống đại đội sản xuất kiểm tra, cháu thấy sao?"
Vu Tiếu nói: "Vậy tốt quá, có ngài đi cùng, mức độ tin cậy sẽ cao hơn. Nhưng mà tiệm cơm của chúng cháu đang vội, khi nào ngài có thể đi ạ?"
Xã trưởng nhìn danh sách công việc của mình: "Buổi sáng ta còn có việc, bây giờ lùi lại cũng không kịp nữa. Như vậy đi, ta sẽ lùi lại công việc của buổi chiều, chiều nay chúng ta sẽ đi." Vu Tiếu: "Thật sự rất cảm ơn bác ạ."
Xã trưởng xua tay: "Vì nhân dân phục vụ."
Mặc dù chuyện rau dưa vẫn chưa giải quyết triệt để, bởi vì phải xuống nông thôn thì mới có thể xác định, nhưng trước mắt cũng có thể coi như đã giải quyết được một nửa, cho nên Vu Tiếu vẫn rất vui.
Trở lại tiệm cơm, cô làm một bản kế hoạch đơn giản đối với việc thu mua rau của các đại đội sản xuất, chính xác là những điểm phải chú ý khi xuống nông thôn vào buổi chiều ngày hôm nay.
Làm xong bản kế hoạch thì cũng đến giờ ăn trưa của tiệm cơm. Thời gian ăn trưa của tiệm cơm khá sớm, bởi vì sau khi ăn trưa, mọi người phải giao cơm đến nhà máy dệt.
Vừa đến nhà máy dệt, Vu Tiếu đã bị chủ nhiệm Vương gọi lại: "Cán bộ Vu, mau đến đây."
Vu Tiếu đi qua: "Hôm nay, tâm trạng của chủ nhiệm Vương rất tốt phải không ạ? Nhìn bác rất vui vẻ."
Chủ nhiệm Vương thở dài: "Ta vui vẻ chỗ nào, đây là thở phào nhẹ nhõm, danh sách người nhà của nhân viên ưu tú đã được xác nhận. Vì ba đầu bếp và hai nhân viên rửa thức ăn này mà có một số công nhân của chúng tôi đã đánh nhau, này..."
Thật ra Vu Tiếu cũng hiểu rõ loại chuyện này, người thời đại này coi trọng công việc hơn người hiện đại. Vì công việc, người ở thời đại này có thể không nhận họ hàng thân thích, chuyện như vậy gần như không xảy ra ở thời hiện đại: "Vậy tiếp theo là?"
Chủ nhiệm Vương: "Tiếp theo ta sẽ đưa danh sách cho cháu, cháu xem rồi sắp xếp?"
Vu Tiếu nói: "Còn phải làm phiền bác đưa thông tin của những người nhà ưu tú cho cháu, bên cháu sẽ để người đó thử việc một thời gian, nếu không thông qua thời gian thử việc thì sẽ bị sa thải. Nhưng mà công nhân ưu tú của nhà máy các bác có thể đổi người khác đến thử việc."
Chủ nhiệm Vương nghe Vu Tiếu nói như vậy thì cũng không lo lắng. Vừa rồi Vu Tiếu nói người không thông qua thử việc sẽ bị sa thải, ông còn lo lắng nếu người này bị sa thải, chắc chắn sẽ ầm ï một trận. Sợ là còn không chỉ ầm T, nếu người đó bị sa thải, như vậy việc cử hành bình chọn nhân viên ưu tú của nhà máy máy dệt lần này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
May là Vu Tiếu nói có thể đổi người khác, vậy thì ông ấy yên tâm rồi: "Làm phiền cán bộ Vu rồi, xin trân thành cảm ơn."
Vu Tiếu cũng không nhận công lao, cô nói: "Cháu nên cảm ơn quý nhà máy mới đúng, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. "
Sau khi giao cơm đến nhà máy dệt, Vu Tiếu liền đến công xã tìm xã trưởng, bọn họ đã hẹn xuất phát vào một giờ ba mươi phút, Vu Tiếu nhìn thời gian đã là một giờ hai mươi năm phút, không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc.
"Cán bộ Vu đến rồi, đây là Tiểu Ngô, là cán bộ của công xã chúng tôi, hai người đã quen biết rồi, đúng không?" Xã trưởng và cán bộ Ngô đang chờ Vu Tiếu. Mặc dù xã trưởng tự mình xuống nông thôn, nhưng dù sao cũng là người làm quan, sao bên cạnh lại có thể chỉ có một trợ lý?
Vu Tiếu biết trợ lý Ngô, lúc trước cô đến chào hỏi xã trưởng đã từng gặp, nhưng mà cũng chỉ chào nhau một chút: "Xin chào trợ lý Ngô."
Trợ lý Ngô: "Xin chào, trợ lý Vu."
Trợ lý Ngô khoảng hơn hai mươi tuổi, là một nữ đồng chí, vóc dáng tương tự Vu Tiếu, tầm một mét sáu, nhưng mà cô ấy rất gầy, mặc quần đen kết hợp với áo sơ mi trắng. Thời đại này, hầu như dân văn phòng đều mặc quần đen áo trắng như vậy, hoặc là kiểu áo Tôn Trung Sơn gì đó, hôm nay Vu Tiếu cũng mặc quần đen áo trắng.
Vu Tiếu đi xe đạp, xã trưởng cũng đi xe đạp, trợ lý Ngô không có xe đạp nên ngồi xe của xã trưởng, rất có cảm giác lãnh đạo trở thành tài xế.
"Trợ lý Vu, nghe khẩu âm của cô không giống người bản địa, cô được điều từ tiệm cơm quốc doanh ở thành phố khác đến đây à?" Trợ lý Ngô tùy ý hỏi.
Vu Tiếu vừa đạp xe vừa trả lời: "Không phải, tôi là thanh niên trí thức xuống nông thôn, sau đó kết hôn với nam đồng chí bản địa, tôi vốn làm ở tiệm cơm quốc doanh trong nội thành, nhưng mà chồng của tôi làm việc ở bên này, cho nên tôi điều đến đây. Nghe khẩu âm của trợ lý Ngô cũng không giống người bản địa, có phải không?"
"Trùng hợp thật đấy." Trợ lý Vu vui vẻ nói: "Chúng ta thật giống nhau, tôi cũng xuống nông thôn năm 66, sau đó cũng kết hôn với nam đồng chí ở bên này."
Năm 66 xuống nông thôn, tuổi tác khoảng từ mười lăm đến mười tám, bây giờ là năm 69, vậy trợ lý Ngô khoảng mười tám đến hai mươi mốt tuổi. Nhưng mà nhìn trợ lý Ngô hơi chững chạc, nhìn qua sẽ đoán cô ấy hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Vu Tiếu: "Vậy đúng là có duyên. Tôi xuống nông thôn năm ngoái, trợ lý Ngô xuống nông thôn đã nhiều năm, đã từng về thăm nhà chưa?"
Trợ lý Ngô thở dài: "Chưa về lần nào, thật ra tôi cũng muốn trở về thăm nhà một chút, nhưng mà không có thời gian. Mà trợ lý Vu kết hôn sớm thật đấy." Năm ngoái xuống nông thôn mà giờ đã kết hôn, đối với thanh niên trí thức, tốc độ này là nhanh. Mặc dù có một số thanh niên kết hôn với người bản xứ, nhưng có rất nhiều thanh niên trí thức vẫn ôm khát vọng trở về, cho nên không muốn kết hôn, cũng không biết có thể chờ được đến ngày đó không.
Xã trưởng: "Nhà nước ban hành chính sách xuống nông thôn, đưa mấy thanh niên như các cháu xuống nông thôn để xây dựng nông thôn, đây cũng là một việc có ý nghĩa, nếu không, sao chúng ta lại có thể thu được người tài giỏi như trợ lý Ngô và trợ lý Vu đây."
Lời này khiến cho Vu Tiếu có chút xấu hổ, từ trước đến giờ cô không phải người tài giỏi gì, nguyên chủ không phải, cô cũng không phải: "Bác quá khen, mỗi một người dân đều là nhân tài của đất nước, ba trăm sáu mươi ngành nghề, ngành nào cũng có nhân tài."
Ba người vừa đạp xe vừa trò chuyện, nơi bọn họ muốn đến chính là đại đội sản xuất Bạch Sa Loan.
Đại đội sản xuất Bạch Sa Loan là đại đội mà trợ lý Ngô được phân đến khi xuống nông thôn, năm 66, trợ lý Ngô xuống nông thôn và được phân đến đại đội sản xuất Bạc Sa Loan. Năm 68, trợ lý Ngô gả cho người dân trong thôn của đại đội sản xuất Bạch Sa Loan, vì vậy, nơi mà bọn họ đến lần này cũng có thể nói là nhà của trợ lý Ngô.
Bọn họ chọn đến đại đội sản xuất Bạch Sa Loan cũng là có tính toán, mặc dù chuyện thu mua rau là lấy danh nghĩa công xã, bất luận là đến đại đội nào cũng có thể hoàn thành tốt, nhưng mà đến nơi có người quen có thể đàm phán nhanh hơn. Nói trắng ra là người dân nước ta đều có thói quen này.
Đến đại đội sản xuất Bạch Sa Loan, trợ lý Ngô nơi: "Xã trưởng, trợ lý Vu, hai người đến nhà của cháu ngồi một lát, cháu đi gọi đại đội trưởng."
Xã trưởng và Vu Tiếu đều không phản đối. Trợ lý Ngô đưa xã trưởng và Vu Tiếu đến nhà mình trước, nhà trợ lý Ngô không có ai ở nhà, đây là một ngôi nhà gạch hiếm có, nhìn qua vừa rộng rãi vừa sạch sẽ. Ngoài ra, ngôi nhà này còn rất mới, hẳn là mới xây khoảng hai năm trở lại đây.
Trợ lý Ngô mở cửa, mời xã trưởng và Vu Tiếu vào nhà chính ngồi, còn cô ấy thì đi ra đồng.
Vài phút sau, trợ lý Ngô đưa hai người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi trở lại: "Xã trưởng, trợ lý Vu, đây là đại đội trưởng của công xã chúng cháu, đây là cha chồng của cháu, cháu đã nói với bọn họ chuyện thu mua rau lần này.
Đại đội trưởng kích động vươn tay: "Xin chào xã trưởng, xin chào trợ lý Vu." Tất nhiên là xã trưởng và đại đội trưởng đều quen biết, đại đội trưởng đều phải đi họp ở công xã, sao có thể không biết xã trưởng? Nhưng cho dù có quen biết thì chuyện xã trưởng đến đại đội của bọn họ cũng là một chuyện khiến đại đội trưởng vô cùng kích động, huống hồ ông ấy còn đi cùng cán bộ của tiệm cơm quốc doanh. Đối với đại đội trưởng, gặp cán bộ của tiệm cơm quốc doanh còn khó hơn cả gặp xã trưởng, gặp xã trưởng vẫn dễ dàng hơn, ông ấy ở trên thị trấn. Nhưng một nửa tiệm cơm quốc doanh đều ở huyện lị và nội thành, trong lòng đại đội trưởng, đó chính là sự khác nhau giữa người thành phố và người nông thôn. Ai cũng biết người thành phố đều khinh thường người nhà quê như bọn họ.
Vì vậy, đại đội trưởng có chút căng thẳng. Cha chồng của trợ lý Ngô là ông Chương cũng nói: "Xin chào xã trưởng, xin chào cán bộ Vu." Ông ấy cũng không căng thẳng giống như người nhà quê khi gặp lãnh đạo, thoạt nhìn rất bình tĩnh. Vừa nhìn là biết đây không phải một người nhà quê bình thường.
Xã trưởng, Vu Tiếu: "Xin chào các vị. "
Xã trưởng: "Trợ lý Ngô đã nói mọi chuyện cụ thể với hai người rồi, vê chuyện tiệm cơm quốc doanh lấy danh nghĩa của công xã để thu mua rau, nếu mọi người đồng ý, bắt đầu từ tuần sau, rau sẽ được đưa thẳng đến tiệm cơm quốc doanh, tiền sẽ được thanh toán mỗi tháng một lần, đến lúc đó mọi người sẽ làm việc trực tiếp với tiệm cơm quốc doanh, nhưng mà khi tính tiền, trợ lý Ngô sẽ có mặt ở đó."
Đại đội trưởng: "Chúng tôi đồng ý, nhưng mà sau đó giao rau như thế nào, mỗi ngày giao bao nhiêu rau, chúng ta phải có cơ sở, như vậy tôi cũng có thể để thôn dân đoàn kết thu hoạch rau."
Xã trưởng: "Chuyện này chúng tôi đã có kế hoạch, ngày kia ông đến công xã họp, lúc đó sẽ thảo luận với các đại đội sản xuất khác về lượng rau."
Đại đội trưởng không có ý kiến: "Được, vậy buổi sáng ngày kia tôi sẽ đến đúng giờ, cảm ơn xã trưởng đã cho đại đội chúng tôi phúc lợi này, cũng xin cảm ơn cán bộ Vu."
Xã trưởng xua tay: "Vì nhân dân phục vụ." Sau khi nói chuyện xong với đại đội sản xuất Bạch Sa Loan, mấy người Vu Tiếu lại đến đại đội sản xuất khác. Công xã Hồng Ngưu có mười mấy đại đội sản xuất, một buổi trưa tất nhiên là không thể đi hết, sáng ngày mai còn phải đi tiếp, nhưng mà ngày mai Vu Tiếu không đi, chuyện này giao cho trợ lý Ngô đảm nhiệm.
Bởi vì Vu Tiếu tan làm vào bốn giờ, cho nên sau khi thăm hỏi đại đội sản xuất cuối cùng, cô trực tiếp trở về bộ đội, không về tiệm cơm nữa. Khi gần về đến bộ đội, cô dùng điểm thiện cảm đổi một miếng đậu hũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận