Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 77:

Chương 77:Chương 77:
Nói đến đây, hai mắt của Châu Mật Hồng chợt sáng lên: "Tiếu Tiếu, mình giới thiệu đối tượng cho cậu nhé, cậu gả cho anh trai của mình đi, như vậy thì cậu không chỉ có thể về nhà, mà còn có thể đến thủ đô, đến lúc đó, chúng ta có thể ở chung với nhau rồi."
Vu Tiếu nghe vậy thì nảy ra một chủ ý: "Nhưng giữa mình và anh của cậu không có tình yêu, mình muốn vì yêu mà kết hôn."
Châu Mật Hồng nói: "Anh mình rất đẹp trai, cộng thêm anh họ nữa thì mình có tất cả năm người anh, trong số đó có một người ở trong quân doanh, còn lại một người làm việc ở nhà máy, một người làm trong chính phủ, bọn họ đều cực cực tốt. Hơn nữa, có mình ở đây, cũng không sợ bọn họ ức hiếp cậu."
Vu Tiếu suy nghĩ, nếu có một người đàn ông có thể kết hôn giả với cô, chờ cô rời khỏi nơi này rồi lại ly hôn, vây thì không thể tốt hơn được nữa. Đương nhiên với tiền đề là Châu Mật Hồng phải rời khỏi nơi này trước. Chỉ cần Châu Mật Hồng rời khỏi nơi này, cô liền yên tâm.
Lại nói, cô là người hiện đại, cũng không quan tâm phải gánh tiếng đã ly hôn. Hơn nữa, cô cũng không định yêu đương rồi kết hôn sinh con ở trong thế giới này. Cô muốn làm một con sâu gạo độc thân giàu có, không có vướng bận, cũng không bị ai quản thúc, cuộc sống như vậy mới tốt đẹp làm sao! Chờ cô chết rồi, nếu trong tay còn thừa tài sản thì quyên góp cho quốc gia, đời này không còn gì nuối tiếc.
Lúc sắp đến nhà bà cụ Tống, hai người không nói tiếp đề tài này nữa.
Nhậm Sóc vừa ăn cơm xong, đang ngồi trong sân một lát thì thấy Châu Mật Hồng và Vu Tiếu đến nhà, anh ta có chút ngoài ý muốn hỏi: "Sao thanh niên trí thức Châu và thanh niên trí thức Vu lại đến đây?"
Châu Mật Hồng cười nói: "Nghe nói thanh niên trí thức Nhậm không sống trong ký túc xá thanh niên trí thức nên chúng tôi đến xem thế nào."
Nhậm Sóc lịch sự nói: "Cảm ơn, nơi này rất tốt, rất thanh tịnh." Nhân khẩu đơn giản, ít chuyện.
Châu Mật Hồng đảo mắt một vòng: "Thanh niên trí thức Nhậm này, lén hỏi anh một chút, bà cụ Tống nấu ăn có ngon không?"
Nhậm Sóc thấy dáng vẻ tinh quái của cô ấy, người xưa nay lạnh lùng như anh ta cũng không nhịn được ôn hòa hơn mấy phần, anh ta nói: "Bà cụ Tống nấu ăn rất ngon."
Châu Mật Hồng nghe được câu trả lời này thì rất vừa ý, cô ấy nói: "Như vậy à, tuy tôi với Tiếu Tiếu sống ở ký túc xá thanh niên trí thức, nhưng chúng tôi không muốn nấu ăn ở đó, muốn mời người ngoài nấu giúp. Tôi nghe nói bà cụ Tống rất tốt bụng, cho nên muốn nhờ bà ấy nấu giúp mỗi ngày ba bữa, như vậy thì sau khi tan làm chúng tôi không cần phải nấu cơm nữa, anh thấy có được hay không?”
Nhậm Sóc cũng không hỏi tại sao lại không nấu ăn ở ký túc xá thanh niên trí thức, đây là chuyện riêng của người ta, anh ta nói: "Vậy cô có thể hỏi bà ấy xem sao, tôi sống ở đây, mỗi tháng đóng một đồng tiền phòng, một ngày ba bữa đều nhờ bà ấy giúp đỡ chuẩn bị, cho nên lại đưa thêm cho bà ấy mỗi tháng hai ký rưỡi lương thực nữa."
Châu Mật Hồng nói: "Vậy chúng tôi cũng làm theo anh, mỗi tháng đưa cho bà cụ Tống hai ký rưỡi lương thực."
Vu Tiếu kéo tay Châu Mật Hồng, ghé sát tai cô ấy nói: "Mật Hồng, chúng ta là hai người, phải đưa bà cụ Tống năm ký lương thực."
Châu Mật Hồng nghe xong vội nói: "Xem tôi hồ đồ chưa này, chúng tôi là hai người, nên đưa năm ký lương thực mới đúng."
Nhậm Sóc mỉm cười, có lẽ anh ta có chút hiểu tính cách của Châu Mật Hồng rồi, vội vàng hấp tấp, nhưng lại khá ngây thơ, bèn nói: "Để tôi dẫn hai cô đi gặp bà ấy."
Bà cụ Tống đang nấu nước trong nhà bếp, người phụ nữ mới năm mươi tuổi, nếu đặt ở hiện đại thì vẫn thuộc lứa trung niên, nếu biết bảo dưỡng thì càng trẻ hơn nữa. Nhưng bà cụ Tống tuổi trẻ tang chồng, trung niên mất con, con dâu đã tái giá, để lại một mình bà nuôi cháu trai tám tuổi, ngày qua ngày vất vả, may thay đại đội trưởng công bằng, họ Tống là dòng họ lớn ở nơi này, không ai ức hiếp hai bà cháu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận