Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 134:

Chương 134:Chương 134:
Kim Linh nói: "Đúng vậy, xuống nông thôn đủ một năm sẽ có bảy ngày về nhà thăm người thân. Nếu như quãng đường thực sự quá xa, bảy ngày không đủ thì có thể đợi đủ hai năm dùng một lần mười bốn ngày nghỉ về thăm người thân."
Vu Tiếu: "Thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi, cảm ơn thanh niên Kim."
Kim Linh nói: "Không cần khách sáo."
Buổi tối lúc đi ngủ, Vu Tiếu xem điểm thiện cảm trước, hôm nay lại tăng thêm 28 điểm thiện cảm, trong đó thì kế toán và đại đội trưởng cho nhiều nhất, cả Lâm Ái Dao cũng cho không ít, nhưng mà Kim Linh không có. Vì vậy, trông Kim Linh có vẻ khách sáo, thái độ cũng rất tốt nhưng rất đề phòng người khác. Việc này chắc có liên quan đến xuất thân của cô ta, đứa trẻ từ nhỏ đã bị bố mẹ vứt bỏ, có đứa thì sẽ hơi tự ti, yếu đuối, có đứa sẽ kiên cường, cũng đề phòng người khác.
Vu Tiếu nghĩ, nếu như là Kim Linh trước đây, hôm nay vừa bồi thường phí chữa trị, lại đưa cơm, chắc chắn cô sẽ được điểm thiện cảm. Xem ra cô gái xuyên sách không hề dễ sống chung như ngoài mặt, giống như trong sách có viết, bởi vì từ nhỏ không được cha mẹ yêu thích vì vậy lòng dạ cô ta rất sắt đá.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Châu Mật Hồng và Vu Tiếu đã thức dậy, hai người cũng không đến nhà bà nội Tống ăn sáng, chỉ uống sữa, ăn một quả táo rồi đến nhà đại đội trưởng mượn xe đạp. Sau đó bọn họ đi Cung Tiêu Xã, vì phải mua thịt nên đi quá muộn sợ sẽ hết mất.
Chỉ là lúc bọn cô đến Cung Tiêu Xã mới có sáu giờ mà đã nhìn thấy có người xếp hàng chờ mua rồi, may mà người xếp hàng vẫn chưa nhiều.
Trong tay Vu Tiếu có bốn mươi tấm phiếu thịt, một lần cô mua hết mười lăm cân thịt, sau đó lại mua thêm một cân bánh ngọt.
Châu Mật Hồng: "Nhiều thịt quá, sao cậu có nhiều phiếu thịt vậy?" Cô ấy lại nhớ đến ngày hôm đó mua bánh bao nhân thịt, muốn ăn quá đi.
Vu Tiếu nói: "Mình dùng phiếu lương thực thông dụng toàn quốc để đổi."
Châu Mật Hồng biết cô có rất nhiều phiếu lương thực, là nhà họ Trương bù đắp cho cô.
Mua xong thịt và điểm tâm, Vu Tiếu nói: "Chúng ta đến bưu điện gọi điện thoại đi."
Châu Mật Hồng nói: "Đúng rồi, sao mình lại không nghĩ đến nhỉ."
Cha của Châu Mật Hồng là tiểu đoàn trưởng, bà Châu thì làm trợ lý ở công xưởng. Sau khi Châu Mật Hồng xuống nông thôn, bà Châu vẫn luôn không quen nổi, mỗi ngày đều lo lắng cho con gái. May mà chưa qua bao nhiêu lâu đã nhận được thư của con gái. Trong thư con gái có nói, con gái đã buông bỏ tình cảm với Hàn Giản, con gái muốn trở về thành phố. Con gái còn nói lúc xuống nồng thôn có quen biết một người chị em tốt, muốn kéo cả người chị em tốt này trở về thành phố cùng.
Bà Châu thật sự cảm thấy buồn cười, con gái quá ngây thơ rồi. Muốn đưa con gái trở lại thành phố đã rất mất công rồi, huống hồ lại còn là người chị em tốt con gái quen dưới nông thôn. Hơn nữa, bà hiểu tính cách của con gái, rất bướng bỉnh nhưng lại ngây thơ, cũng không biết người ta tiếp cận con gái là vì cái gì.
Nhưng cho dù thế nào, nếu con gái đã suy nghĩ kĩ không còn muốn bám lấy thằng nhóc nhà họ Hàn kia nữa, vậy người nhà bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cách đưa cô ấy trở về thành phố.
Hôm nay bà Châu đang đi làm thì điện thoại trong phòng làm việc đột nhiên vang lên: "Trợ lý Châu, chị có điện thoại."
Bà Châu: "Đến đây, đến đây... alo, xin chào, xin hỏi ai tìm tôi vậy?"
Nghe thấy tiếng mẹ ruột, Châu Mật Hồng vẫn hơi hoảng hốt, tất cả rõ ràng là chuyện đã rất lâu rồi, nhưng lại giống như vừa mới xảy ra.
Bà Châu: "Alo.. alo.. xin hỏi có nghe thấy không?”
'Mẹ..." Châu Mật Hồng đột nhiên nghẹn ngào lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói của con gái, mắt bà Châu cũng đỏ hồng, con gái từ khi sinh ra đã được chiều chuộng, chưa từng rời khỏi nhà lâu như vậy: "Mật Hồng à, là Mật Hồng hả, thư của con cha mẹ nhận được rồi, cha mẹ đã trả lời thư của con rồi. Tiếng lòng của cha mẹ đều viết trong thư, vì không lãng phí tiền điện thoại, mẹ không nói nhiều với con nữa. Con phải ngoan ngoãn nghe lời, làm một đứa trẻ chăm chỉ. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận