Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 174:

Chương 174:Chương 174:
Chưa kể đến môn đăng hộ đối, nhưng mà hai người kết giao, người trong nhà nhất định sẽ băn khoăn. Vu Tiếu không biết ở kiếp thứ nhất, thái độ của nhà họ Hàn với Vân Đoá như thế nào, nhưng mà, cô không hy vọng cô gái thông minh, hoạt bát lại nhiệt tình này bị tổn thương vì những thứ đó.
Nghe Vu Tiếu nói ve gia cảnh của Hàn Giản, Trương Vân Đoá thật sự bị kinh ngạc. Mặc dù cô ta cũng nhìn ra điều kiện của nhà Hàn Giản rất tốt, tốt hơn so với thanh niên trí thức bình thường, nhưng mà không ngờ lại tốt đến như vậy. Nếu chỉ là người thành phố bình thường, cô ta sẽ không sợ. Cha của cô ta chính là đại đội trưởng, là cách mạng lão thành, cho dù là người nông thôn thì cô ta cũng không cảm thấy mình kém. Nhưng mà bây giờ... Trương Vân Đoá thử hỏi: "Tiếu Tiếu, cô cảm thấy tôi có xứng với anh ấy không?"
Cái này.. Vu Tiếu không tiện trả lời: "Loại chuyện xứng hay không xứng này, không phải người khác nói như thế nào chính là như thế, mà là bản thân mình nghĩ như thế nào, cụ thể chính là suy nghĩ của cô như thế nào. Có điều tôi thấy cô vẫn còn trẻ, mọi chuyện có thể từ từ mà tới." Mới có mười sáu tuổi, đặt ở thế giới hiện thực vẫn còn là học sinh trung học cơ sở đó. Cho dù là mười năm nữa, ở thời đại kết hôn và sinh con muộn như thế giới hiện thực, hai mươi sáu tuổi cũng không vội kết hôn. Nhưng mà suy nghĩ của Vu Tiếu là suy nghĩ của những người ở thế giới hiện thực, không giống với người ở thời đại này, cô cũng không thể nói trực tiếp với Vân Đoá như vậy.
Trương Vân Đóa cảm thấy, đây là Vu Tiếu đang muốn an ủi mình.
Hai người về đến Ao Tử Sơn đã là hai giờ chiều.
Trương Vân Đóa đạp xe chở táo và đưa Vu Tiếu về ký túc xá của thanh niên trước. Vừa đến ký túc xá của nữ thanh niên, thì nhìn thấy nhóm nữ thanh niên đang phơi nắng. Thấy Vu Tiếu và Trương Vân Đóa tới, nhất là trên xe đạp còn có một túi đồ lớn như vậy, Lâm Ái Dao hỏi: "Các cô mua gì thế? Nhìn thật là nặng."
Vu Tiếu nói: "Nặng quá, mau tới đỡ giúp tôi một chút, chúng tôi đến Đại Đồ Gia họp chợ, chỗ này là táo, giá hai hào tám xu nửa ký, tôi cho rằng mọi người sẽ muốn nên đã mua mười ký, các cô có cần không?”
Táo? Ánh mắt Kim Linh sáng lên: "Tôi muốn, tôi lấy hai ký rưỡi có được không?"
Vu Tiếu: ".." Vừa mở miệng đã muốn hai ký rưỡi, có cần tàn nhẫn như vậy không? Nhưng mà cô giữ lại cho mình hai ký rưỡi, còn lại bảy ký rưỡi, cũng không phải là không được: "Được, Ái Dao, các cô thì sao?"
Lâm Ái Dao: "Tôi muốn nửa ký."
Điền Tinh Tinh nhân cơ hội hỏi: "Có thể cho tôi một cân không? Bảo Lan, cô có lấy không?" Triệu Bảo Lan: "Tôi có lấy."
Vu Tiếu nói: "Được, Ái Dao, hay là cô đi hỏi mấy nam thanh niên bên kia, xem bọn họ có cần không?”
Lâm Ái Dao: "Được, để tôi đi hỏi." Lâm Ái Dao chạy sang sân ký túc xá của nam thanh niên ở bên cạnh, nhóm nam thanh niên không phơi nắng, vẫn còn đang ngủ. Lâm Ái Dao lớn tiếng gọi: "Các anh có muốn mua táo không? Hai hào tám xu nửa ký, là thanh niên Vu mua về từ chỗ họp chợ bên đại đội Đại Đồ Gia."
Táo? Hàn Giản nói: "Tôi muốn."
"Tôi cũng muốn."
Nam thanh niên muốn mua táo đều đi sang nhà bên cạnh, chẳng mấy chốc, nam thanh niên đã mua hết bốn ký táo, chỉ còn lại một ký, thật ra Hàn Giản cũng muốn mua lốt một ký còn lại, nhưng mà Vu Tiếu không đồng ý, cô giữ lại để hỏi Nhậm Sóc.
Mọi người lấy táo và trả tiền cho Vu Tiếu, hai hào tám xu một cân, giá này cũng không đắt, huống hồ Vu Tiếu còn mang về tận đây. Vu Tiếu mang số táo còn lại đến nhà bà cụ Tống, nhà bà cụ Tống không có ai ở nhà, không biết bà đi đâu rồi, Tống Tiểu Thông thì hẳn là đã đi chơi. Vu Tiếu hỏi: "Thanh niên Nhậm, anh có nhà không?" Cô đến tìm Nhậm Sóc.
Nhậm Sóc có nhà, anh ta đang nghỉ ngơi ở trong phòng, nghe thấy tiếng của Vu Tiếu thì vội vàng đi ra ngoài. Thấy Vu Tiếu đến, trong mắt Nhậm Sóc ánh lên sự vui vẻ: "Thanh niên Vu, cô tìm tôi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận